Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 520 :

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh nói vậy với em thôi chứ đừng nói trước mặt mẹ”

“Anh biết. Anh thấy em quá dại dột.” “Chuyện qua rồi em cũng không muốn nhắc lại. Nhìn thái độ của họ hôm nay, em cũng không mong quan hệ của em với họ có thể lại được như lúc trước. Em chỉ làm những gì mình nên làm, dù sao...” “Dù sao nhà họ Lâm cũng nuôi dưỡng em. Anh biết, em không cần suốt ngày nhắc đi2nhắc lại nữa.”

“Nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ.” “Phải, em đã nói đến mức này thì thôi đi. Yên tâm, anh không đến nỗi không đội trời chung với bọn họ.”

“Anh hiểu là tốt rồi.”

Còn lâu mới đến giờ ăn, bọn họ đưa Chu Mạn Ngọc đi mua sắm trước. Quần áo2vừa thay đổi thì Chu Mạn Ngọc đã lên tinh thần ngay, nhưng cũng không thể so với trước kia.

Muốn biết một5người phụ nữ có khổ hay không thì nhìn ánh mắt của họ là có thể hiểu được phần nào. Đáy mắt0Chu Mạn Ngọc tràn ngập đau thương, cho dù áo váy xa hoa cũng không giấu giếm được.

Năm đó Lâm Bồi và3Chu Mạn Ngọc gặp chuyện không may, nhà họ Lâm hoàn toàn sụp đổ. Tài sản phi pháp của nhà họ Lâm4bị tịch thu, khoản vay ngân hàng không cách nào hoàn trả. Cuối cùng Lâm Húc phải đồng ý bán đấu giá biệt thự Lê Viên thì Lâm Bồi mới không bị ngân hàng khởi tố.

Tuy rằng lúc ấy Lâm Húc không ra mặt giúp anh Cả, nhưng vẫn giúp Lâm Húc xử lý các khoản tiền tranh chấp. Nếu không thì e rằng Lâm Bồi không chỉ có năm năm tù. Bây giờ tiền của Lâm Tiểu cũng là cổ tức 10% hàng năm của Quốc tế Lam Thành. Đây cũng là cam kết của Tổng Đình Uy với Lâm Du. Cổ tức này đối với người bình thường là một khoản thu nhập lớn. Lâm Tiêu có thể không cần làm việc vẫn có thể sống sung sướng an nhàn cả đời. Đến nhà hàng, cả bốn người ngồi xuống. Lâm Tiêu đặt một phòng ăn riêng, một bàn tròn to 15 chỗ ngồi đây món ăn. Kể cả Lâm Du và Cố Đông Quân không đến thì cô ta cũng chuẩn bị như vậy. Tính cách tiêu xài lãng phí tùy hứng từ trước đến giờ của cô ta vẫn không thay đổi được. Có thể thấy Chu Mạn Ngọc vô cùng vui vẻ. Vì cải tạo tốt nên bà ta được giảm án một năm, ra ngoài sớm hơn Lâm Bồi. Lâm Tiêu: “Mẹ, còn hơn nửa năm nữa là ba cũng ra rồi. Lúc đó mình đi đón ba.”

Chu Mạn Ngọc: “Con thật có hiểu.” Lâm Tiêu: “Trong khoảng thời gian này mẹ cứ xem, thích đi đâu thì chúng ta lên kế hoạch chuyển đến đó ở. Chờ ba ra rồi chúng ta cùng đi.” Lâm Du nghe ra ý của bọn họ là muốn rời khỏi thành phố B.

Cô thầm nghĩ: Thật ra như vậy cũng tốt. Cả nhà họ Lâm đều coi trọng thể diện. Trải qua những chuyện này, chỉ sợ bọn họ chẳng còn mặt mũi nào ở lại thành phố B. Chi bằng đến nơi khác bắt đầu lại từ đầu.

“Em rể, em có gợi ý gì không?” Lâm Tiêu đột nhiên hỏi, “Chúng tôi muốn đổi chỗ ở. Cậu hiểu xa biết rộng, tư vấn giúp chúng tôi đi.” Cách xưng hô này làm Cố Đông Quân khó chịu, nhưng lại không thể hiện ra được. Dù sao xưng hô như vậy cũng không sai. “Thành Đô, Hạ Môn, Đại Lý, Tam Á đều không tệ. Nếu muốn dưỡng già thì ưu tiên Đại Lý và Tam Á. Đại Lý có sông, Tam Á gần biển, ai ai cũng thích.” Lâm Tiểu: “Thành Đô mùa đông không ấm áp, không được. Mẹ, hay vài ngày tới chúng ta đi Đại Lý và Tam Á xem thế nào?”

Chu Mạn Ngọc: “Được.” Chu Mạn Ngọc nói rất ít, khách sáo hơn trước kia rất nhiều. Lúc trước, Chu Mạn Ngọc đi đâu cũng nói năng khéo léo, mặt mày tươi cười, nói đến cũng phải bỏ ra nghe. Lâm Tiêu: “Vậy cậu có thể thêm bạn ở WeChat không? Sau này mua nhà còn nhiều vấn đề, có gì không biết còn hỏi cậu.”

Cố Đông Quân lưỡng lự. Cô ta lại nói: “Tránh phải nói đi nói lại qua Tiểu Du phiền phức. Tiểu Du, có đúng không?” Lâm Du gật đầu nói: “Đúng rồi, anh giúp mẹ và chị đi.”

Cổ Đông Quân miễn cưỡng lấy điện thoại di động ra, thêm tài khoản của Lâm Tiêu vào danh sách bạn bè.

Bữa cơm này là màn đọc diễn của Lâm Tiêu, hoan hỉ vẽ ra bức tranh cuộc sống mới. Chu Mạn Ngọc cũng phụ họa theo. Còn Lâm Du và Cố Đông Quân chỉ làm nền, không nói gì. Ăn cơm xong bọn họ liền chia tay. Lâm Tiêu chở Chu Mạn Ngọc về biệt thự ở ngoại ô, còn Cố Đông Quân và Lâm Du về nhà. Trong xe, Cổ Đông Quân thuận miệng hỏi: “Em có thấy Lâm Tiêu thay đổi không?” Lâm Du: “Người ta ai cũng thay đổi. So với trước kia chị ấy sôi nổi hoạt bát hơn rất nhiều.”

Cổ Đông Quân: “Cô ta khỏi bệnh thật rồi sao?”

Lâm Du: “Em đã hỏi thăm bác sĩ của chị ấy rồi, còn hỏi cả bác sĩ Ninh nữa, hai người đều nói chị ấy đã khỏi. Có điều loại bệnh tâm thần này khó mà nói sẽ không tái phát.”

Cổ Đông Quân: “Vậy vẫn phải cần chú ý để ít bị kích thích” Lâm Du: “Đúng vậy. Cho nên rời khỏi thành phố B là tốt nhất cho họ. Chuyện mua nhà của chị ấy nhờ anh giúp nhé.”

Cổ Đông Quân: “Không thành vấn đề.”

Ở xe kia, Lâm Tiêu chở Chu Mạn Ngọc về biệt thự ở ngoại ô. Lúc trước Lâm Tiếu ghét nhất ở ngoại ô, giờ cũng không yêu thích lắm.

Cô ta đặt trước cửa nhà một chậu than. Chu Mạn Ngọc bước qua chậu than mới đi vào nhà. Nhìn một lượt rồi Chu Mạn Ngọc cảm thấy khá yên lòng, “Đây là biệt thự Tống Đình Uy cho con sao?”

“Vâng.”

“Những năm qua nó có đến tìm con không?”

“Làm gì có.”

Chu Mạn Ngọc thở dài, “Không sao, có tiền và nhà, coi như là bọn họ biết điều. Đây đều là bọn họ nợ con.”

Lâm Tiểu kéo Chu Mạn Ngọc đến phòng sách, “Mẹ, con dẫn mẹ đi xem phòng ốc.”

“Gấp vậy sao?”

“Đúng vậy, cần mua nhà thì phải gấp chứ. Đều là những tòa lầu mới, nửa năm sau chưa chắc đã có thể mua được. Tìm sớm thì mình mới chọn được căn hộ khá hơn một chút.” “Phải phải.”

***

Cuối cùng Lâm Thiển cũng có thể xuất viện. Cô sốt ruột háo hức còn Cố Thành Kiêu thì vô cùng bực dọc.

Lâm Húc lấy được nhà và công ty, Lâm Thiển xuất viện thì sẽ không ở lại nhà trọ nữa mà về biệt thự.

Vậy thì anh làm được gì chứ? Vì vậy mới sáng ra anh đã bắt đầu khuyên giải Lâm Thiên, “Bây giờ quay về biệt thự họ Lâm, em không thấy ngại sáng sáng tối tối chạm mặt Lâm Duy Nhất sao?”

Lâm Thiển cười cười, “Người ngại phải là cô ta, sao lại là tôi?”

“Anh không yên lòng để hai người ở cùng một nhà.” “Đó là chuyện của anh.”

Cố Thành Kiêu nhăn mặt, ngàn vạn lần không muốn, thậm chí còn giả vờ làm nũng ra vẻ đáng thương, níu lấy tay áo Lâm Thiên như bị bỏ rơi, “Thiển Thiển, anh không muốn xa em...”

Lâm Thiển không tin nổi Cố Thành Kiêu có thể làm được chuyện này. Ba mươi sáu tuổi, đã sắp bốn mươi, vậy mà mặt dày nhõng nhẽo đáng thương, tin nổi sao?

“Anh thôi đi. Đi thu dọn đồ đạc đi.” “Thiển Thiển...”. Mẹ ơi, chịu không nổi, da gà nổi lên rơi đầy xuống đất, “Anh bớt ra vẻ đáng thương đi! Hay là anh cao ngạo lạnh lùng với tôi đi.” “Nô tì không làm được mà...”

Lâm Thiên không nhịn được mà chửi thề, “Mẹ kiếp, đại gia anh có thể bình thường lại được không hả?”

Cố Thành Kiêu cười cười, “Được, em muốn anh bá đạo thì anh sẽ bá đạo cho em xem.”

Anh đổi nét mặt, lông mày nhướng cao, mặt sưng lên, nghiêm nghị nói, “Bây giờ anh ra lệnh cho em không được phép trở về biệt thự nhà họ Lâm. Đón con về Thành Để ở!” Lâm Thiển lườm anh một cái, “Cực phẩm!”