Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 521 :

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Húc tự mình lái xe đến đón Lâm Thiển.

Lâm Húc giờ không cần đến gậy chống, hoàn toàn có thể tự đi lại được, tinh thần còn tốt hơn lúc trước. Thật ra hôn nhân của ông với Dung Tử Khâm đã mất lửa từ lâu. Nhưng nếu Dung Tử Khâm không tuyệt tình như vậy, từng bước âm mưu chiếm đoạt công sức kinh doanh nhiều năm của ông, thì ông cũng không nghĩ đến chuyện ly hôn.

Dung Tử Khâm vùi đời trong ngục tù, ly hôn không phải giậu đổ bìm leo mà2chỉ muốn phân rõ giới hạn. Ông không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với kẻ giết cha mình. Nói đến ly hôn, bất kể Dung Tử Khâm ra yêu sách gì thì ông cũng giao cho luật sư thực hiện. Lâm Húc có thái độ hợp tác, không để bà ta thua thiệt, cũng không đến nỗi không cho bà ta thứ gì. Cho nên bây giờ cuộc sống của ông vô cùng thanh thản an yên.

Ở ghế sau, Lâm Húc và Lâm Thiển vui vẻ cười nói, thỉnh thoảng Lâm Thiển còn quay lại phía sau, ngó thấy xe Cố Thành2Kiêu vẫn theo sát.

“Cậu ta muốn hộ tống chúng ta về nhà hay muốn đột nhập nhà chúng ta vậy?” Lâm Húc hỏi. “Sao con biết?”5“Nếu cậu ta muốn đột nhập vào nhà, con có cần ba lấy chổi quét đuổi cậu ta đi không?”

Lâm Thiển lơ đãng mỉm cười, vẻ0mặt thờ ơ, “Tùy ba quyết định.” Lâm Húc vội vàng lắc đầu, “Vậy ba không dám. Dù sao người ta cũng là sĩ quan cấp3cao, chọc giận cậu ta, lỡ cậu ta mang xe tăng đến san bằng biệt thự thì biết làm thế nào?”

Sẽ không đâu, làm sao có4thể chứ?”

“Ôi ôi, lỡ như có hôm ba mở cửa đi làm, cậu ta tập kích ba thì ba biết làm thế nào?”

“.” Thật là không chịu nổi, “Ba, ba muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi được không?” Lâm Húc thong thả cười cười, vui vẻ, phấn chấn, say sưa dựng lên cảnh tượng hành hạ Cố Thành Kiêu, “Ba phải suy nghĩ thật kỹ xem nên chỉnh cậu ta thế nào. Trước kia ba không có ở đây, cậu ta cưới con dễ dàng quá. Giờ ba ở đây rồi, cậu ta có muốn cưới con thì cũng phải bước qua cửa ải này.” “Ba, ba đừng làm mọi chuyện rối tung lên.”

“Ba còn chưa bắt đầu mà con đã đau lòng rồi sao?”

“Không phải.”

“Mặt đỏ lên mà còn nói không phải. Ba vẫn nhớ hồi còn bé, chỉ cần nói dối là con sẽ đỏ mặt, giờ vẫn vậy.”

Lâm Húc mặc sức tưởng tượng, “Những ngày qua cậu ta đã chăm sóc con nhiều như vậy, chúng ta cũng nên cảm ơn cậu ta. Chi bằng hôm nay mời cậu ta ở lại ăn cơm, để ba thử xem tửu lượng của cậu ta đến đâu.” “... Uống rượu hại người, ba có thể uống sao?” “Ba không uống, cậu ta uống. Ba xem cậu ta có dám không uống không.”

“Uống nhiều quá cũng chẳng sao. Nhà còn nhiều phòng khách, tha hồ cho cậu ta nghỉ lại một đêm là được rồi.” “Ba thật là...” “Như vậy cậu ta còn có thể giả vờ được sao? Ba muốn xem dưới tình huống nó say như chết thì sáng mai mấy giờ nó có thể dậy được.”

“Chuyện này cần thiết không?”

“Có chứ. Đây là cách tốt nhất để khảo nghiệm tố chất cơ thể của một người đàn ông. Tố chất thân thể càng tốt, khả năng chuyển hóa càng cao thì càng sớm tỉnh rượu.”

Trò chuyện lại càng làm cho thời gian trôi qua mau. Chỉ nháy mắt bọn họ đã về đến biệt thự nhà họ Lâm.

Quả đúng là Cố Thành Kiêu không có ý định quay về nhà mà làm mặt dày bước vào nhà. Anh chủ động mang đồ của Lâm Thiển về phòng của cô, rồi chậm rãi sửa soạn. Dọn dẹp xong xuôi anh lại đi đến phòng của Nam Nam và Bắc Bắc. Bây giờ Nam Nam, Bắc Bắc đã ở riêng, Cố Thành Kiêu không những chỉ kiểm tra giường chiếu, sách vở và đồ chơi, mà còn tìm kiếm những nơi có nguy cơ nguy hiểm ngầm. Tóm lại là anh không hề muốn ra về.

Lâm Húc ngồi ở ghế sofa thảnh thơi uống trà. Lâm Thiển cũng ngồi ở ghế sofa nghỉ ngơi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Lâm Húc dường như đọc được bài tẩy, cười nhạt nói: “Chưa đến giờ đi đón hai đứa nhỏ thì cậu ta sẽ không xuống đâu.”

“Đúng rồi, Duy Nhất biết con xuất viện nên về Úc rồi.” Lâm Thiển rất bất ngờ, “Cô ta không quan tâm đến mẹ cô ta nữa sao?”

Lâm Húc lắc đầu, “Thật ra nó không chạy ngay về Úc kể từ ngày không vui đó thì ba cũng đã bất ngờ lắm rồi.”

“Còn người nhà họ Dung khác đâu?” “Những kẻ tư lợi đó đã về luôn từ hôm đó.” “... Bọn họ đông người như vậy mà không ở lại được một người sao? Như vậy khác nào bỏ mặc dì?” “Bà ta đáng bị vậy. Không lẽ con mủi lòng sao?” “Không, con chỉ thấy hơi lo lắng cho cảm nhận của ba thôi.” Lâm Húc phất tay, “Không phải ba giấu con, ba đã nhìn thấu tâm địa nhà Dung từ lâu rồi, kể cả Dung Tử Khâm. Ba chỉ hối hận không vạch rõ giới hạn với bà ta sớm hơn, hại ông nội con chết oan uổng. Chỉ cần nghĩ đến ông nội con đau khổ và bất lực mấy năm là ba thấy dằn vặt vì tội bất hiếu, cõng rắn cắn gà nhà.” Lâm Húc nói những lời này cũng khiến Lâm Thiển cảm động theo, mắt đỏ ửng lên. Dung Tử Khâm đuổi cô ra khỏi nhà cũng không sao, Dung Tử Khâm cắt hợp đồng hợp tác với công ty cô cũng không sao, thậm chí Dung Tử Khâm thôn tỉnh chiếm đoạt tài sản của ba cũng không hề hấn gì. Cô hận nhất là bà ta đã gián tiếp hai ông nội thân thương nhất trên đời của cô,

Lâm Húc xoa xoa đầu con gái như hồi cô còn bé, nhẹ nhàng an ủi: “Ông nội sẽ không giận chúng ta đâu. Ông nội con chỉ muốn chúng ta thật vui vẻ. Chờ đến khi con tháo bột thì chúng ta đi thăm ông nội con.”

“Vâng.”

Không ngoài dự đoán, vừa đến giờ tan học là Cố Thành Kiêu vội vàng lao xuống lầu, vừa đi xuống vừa nói: “Con đi đón Nam Nam, Bắc Bắc.” Lâm Húc cười cười không nói, ra vẻ “Nhìn xem, ba nói mà.” Lâm Thiển lúng túng cười.

Chỉ chốc lát sau Cố Thành Kiêu đã đón con về. Quản gia cũng nhớ xe của anh, vừa nhìn thấy là mở cửa cho vào.

“Chúng tôi về rồi.”

Cố Thành Kiêu xách theo hai chiếc hộp nhỏ. Nhìn thấy Lâm Húc và Lâm Thiển liền giơ hộp lên trịnh trọng nói: “Em thấy được chưa, cô giáo chủ nhiệm lớp dặn mỗi học sinh phải làm một chiếc bánh gato bằng đất nặn mang đến nộp. Đây là nguyên liệu chế tạo DIY* anh mua ở trước cổng trường, lát ăn cơm xong anh sẽ hướng dẫn bọn nhỏ làm.”

(*) DIY bắt nguồn từ chữ Do It Yourself, có nghĩa là tự làm. Công ty đóng gói tất cả những nguyên liệu, dụng cụ và hướng dẫn đầy đủ để người dùng tự tạo thành sản phẩm. Lâm Húc bước đến gần Lâm Thiển ghé tai nói thầm: “Con xem xem, cứ viện cớ rồi muốn ở lại ăn cơm tối. Đây là động thái đầu tiên.”

Lâm Thiên cười khì, quay sang nhìn Cố Thành Kiêu, khảng khái vạch trần nói: “Nhưng cô chủ nhiệm nói phải nộp trước thứ hai cơ, không cần gấp gáp mà làm hôm nay đâu.”

Cố Thành Kiêu nghiêm nghị nói: “Các con đang hào hứng. Nhân lúc tinh thần đang lên cao, để anh dạy các con.”

Lâm Thiển đi guốc trong bụng anh nhưng vẫn hùa theo anh mà diễn trò, “Được, vậy làm phiền anh.” Buổi tối ăn cơm, Lâm Húc chủ động mang ra một bình rượu trắng đặt lên bàn ăn, còn mình rót một bình trà. Cố Thành Kiêu vừa nhìn thấy bình rượu trắng này thì kinh hãi. Đây là đang thử mình sao? Mình nên uống hay là không nên uống đây?

Thật ra trước kia tuy Lâm Húc là ba vợ, nhưng vốn áy náy với Lâm Thiên, lại e ngại gia cảnh nhà họ Cổ nên không dám làm như vậy với Cố Thành Kiêu. Thậm chí mỗi lần gặp Cố Thành Kiêu đều có cảm giác bị áp bức, sợ mình làm ba thất trách khiến cho con rể thẩm trách móc.

Nhưng giờ thì ngược lại, ông là ba vợ, là chủ gia đình. Trước kia suôn sẻ bỏ qua hết thủ tục, giờ thì phải giải quyết hết một lần. Ai bảo cậu thích con gái tôi?