Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 922 : Cuối cùng cũng kết thúc

Ngày đăng: 03:38 30/04/20


Luật sư gật đầu, kính cẩn đẩy tài liệu đến trước mặt Lương Thiên Kiều.



Tào Tuệ Hân nhìn những thứ này thì lạnh lùng cười nhạo một câu: “Giả vờ cái gì? Lương Thiên Kiều, tôi còn không biết ông thể nào sao? Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi chứ?” Lương Thiên Kiều vẫn mặc kệ3bà ta, mặt vô cảm nói: “Dựa theo luật pháp ở đây, tội của bà phải ngồi tù ít nhất ba năm.”



“Đừng có dọa tôi, tôi không sợ đâu!” “Nếu như bên bị hại khởi tố bà, có thể sẽ còn tăng thêm hai năm.” Lương Thiên Kiều ngừng lại, bổ sung thêm: “Cũng may bây giờ phía người bị2hại không có ý khởi tố bà.”



“Có cho nó cũng không dám, là bọn chúng báo cho ông đến cứu tôi?” Lại bị cắt lời, trong lòng Lương Thiên Kiều không vui, nhưng vẫn tiếp tục nói như thể không có việc gì: “Có thể bảo lãnh, nhưng điều kiện bảo lãnh khá khó khăn, ngoại trừ chi trả khoản2tiền bảo lãnh đắt đỏ, còn cần phải nộp các loại giấy tờ liên quan đến hộ chiếu của bà, còn phải đảm bảo bà đang chăm sóc con gái trong bệnh viện...” “Nói trọng điểm đi, nói xem ông có thể đưa tôi ra ngoài hay không.” “Tôi đã dẫn theo luật sư đến đây, đưa bà ra là chuyện9không thành vấn đề, nhưng cần bà phối hợp.” “Ông nói thật đi, có phải Cố Thành Kiều sắp xếp hay không? Tôi không tin ông lại có bản lĩnh này.” Nhiều năm qua, Tào Tuệ Hân luôn xem thường ông từ tận đáy lòng.



Trước đây như thế, bây giờ vẫn thế.



Lương Thiên Kiều vô cùng ghét bà ta,4mỗi lời nói của bà ta đều có gai, nếu không nhục mạ ông thì khó chịu trong lòng



Lương Thiên Kiều đột ngột rống giận: “Bây giờ bà là tù nhân, chỉ có tôi mới dẫn bà ra ngoài được.



Bà có chắc muốn tranh cãi với tôi không?” Bả vai Tào Tuệ Hân run lên, sợ hết hồn, nhưng thái độ kiêu ngạo không hề giảm đi, ngược lại còn cao giọng hơn cả Lương Thiên Kiều: “ông dám lớn tiếng với tôi như vậy sao? Lương Thiên Kiều, ai cho ông gan chó dám nói chuyện với tôi như vậy?”



Cai ngục lập tức cảnh cáo.



Lương Thiên Kiều cũng không muốn nhiều lời, lập tức nói rõ mục đích: “Đây là giấy thỏa thuận ly hôn, chỉ cần bà ký tên đồng ý thì sẽ chính thức ly hôn.



Tôi lập tức bảo lãnh bà ra ngoài.” Tào Tuệ Hân lại quát to lần nữa: “Lương Thiên Kiều, ông nói cái gì hả?” Cai ngục bước thẳng tới, tuyên bố dừng cuộc nói chuyện



Hai luật sư lên tiếng đàm phán với cai ngục một lát mới xem như không có chuyện gì



Tào Tuệ Hân giảm thanh âm lại, nhưng cảm xúc vẫn rất tức giận: “Lương Thiên Kiều, ông dám uy hiếp tôi? Ông cho rằng tôi không hiểu luật sao? Chúng ta đăng ký kết hôn ở trong nước thì phải về nước làm thủ tục ly hôn



Hơn nữa, chẳng lẽ chúng ta chưa từng ký đơn thỏa thuận ly hôn chắc? Có tác dụng không? Ông cho rằng dựa vào cái này là có thể uy hiếp tôi? Ông có tin tôi trở về nước tố cáo ông tội trùng hôn không? Cho dù là ba năm, năm năm, mười năm, chỉ một tội trùng hôn cũng đủ khiến ông thân bại danh liệt, còn có thể khiến đứa con hoang của ông và con ả để tiện kia bị người ta thóa mạ cả đời.”



Lương Thiên Kiều đã sớm biết thế này, đây là mánh khóe mà Tào Tuệ Hân thường dùng



Thế là ông lại lấy ra một xấp tài liệu thật dày: “Những thứ này đều là chứng cứ bà có quan hệ qua lại thân mật với người đàn ông khác trong thời gian chúng ta còn là vợ chồng.” “..
Nó là con gái tôi, tôi sẽ không bỏ mặc nó



Đương nhiên, tiền sinh hoạt phí sẽ chuyển trực tiếp cho nó chứ không phải cho bà, còn về phần nó có phụng dưỡng bà hay không thì là chuyện của bà.” “Bà không cần đấu với tôi



Hôm nay bà đã ra nông nỗi này, bản thân còn khó giữ, còn muốn đấu với tôi nữa à? Đã nhiều năm rồi, bà kéo chân tôi không mệt sao? Ly hôn đi, cũng tiện cho bà tìm đàn ông một cách đường đường chính chính, cuộc đời này vẫn còn dài.”



Lương Thiên Kiều cầm bút đặt trước mặt bà ta: “Kỷ đi, ký xong thì ngày mai có thể ra ngoài



Không ký thì tôi sẽ không trở lại lần nữa đâu, tôi sẽ đưa Diệu Diệu sang nước Anh, bà vĩnh viễn sẽ mất đi đứa con gái này.” Trước đây Tào Tuệ Hân có bao nhiêu kiêu ngạo thì bây giờ nực cười bấy nhiêu



Người đàn ông này là kẻ mà bà ta có làm nhục thẳng mặt vẫn sẽ không cãi lại, là người bà ta không cần, nhưng bây giờ lại quay ngược đánh vào mặt bà ta.



Tào Tuệ Hân không còn lựa chọn nào khác, bà ta cũng sợ ở lại ngục giam tối tăm không thấy ánh mặt trời này



Tay bà ta run run cầm bút, lập tức hai hàng nước mắt rơi xuống



“Thiên Kiều...” Bà ta mềm giọng, hạ thấp mình: “Chúng ta..



hết đường cứu vãn rồi sao?” Lương Thiên Kiều hơi dao động, nhưng đã nhiều năm nếm trải sương gió, sớm nhìn rõ thế thái nhân tình



Tất cả đều do bà ta chuốc lấy, vô dụng cả thôi



“Ký đi, sắp hết giờ rồi.” Tào Tuệ Hân thấy ông quyết tâm thì đành phải ký tên, run lẩy bẩy viết tên mình



Hai luật sư nhanh chóng thu dọn văn bản, nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, tiếp theo bọn họ còn phải đi làm nhiệm vụ thứ hai



Cuối cùng Lương Thiên Kiều nói với bà ta: “Yên tâm đi, ngày mai là có thể ra ngoài, chuyện phán quyết sau đó tôi cũng sẽ giúp bà, dù sao bà là mẹ của Diệu Diệu, tôi cũng sẽ không quá tuyệt tình.” Nước mắt Tào Tuệ Hân rơi như mưa



Cuộc hôn nhân này bỏ thì thương, mà vương thì tội, hiện giờ, cuối cùng nó cũng đã chấm dứt.