Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 923 : Mẹ vẫn luôn lừa con

Ngày đăng: 03:38 30/04/20


Đột nhiên cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông mọc đầy râu quai nón với vẻ mặt cười cợt dâm đãng chào hỏi bà ta: “Hey, lên xe không?” Tào Tuệ Hân sợ hết hồn, vừa bổi rồi lại vừa xấu hổ, nhấc chân bỏ chạy



Người đàn ông ló ra ngoài cửa huýt sáo



Tào Tuệ Hân chẳng dám quay đầu lại, co giò chạy nhanh hơn bao giờ hết...



Tại bệnh viện, Lương Diệu Thần la hét cả ngày lẫn đêm, đòi về nước phá thai, thậm chí cô ta còn nhân lúc y tá đổi ca trực mà lén lút chạy ra khỏi bệnh viện, cũng may nhờ Lương Thiên Kiều kịp thời phát hiện nên cứng rắn kéo về



“Ba, con không muốn sinh con...” Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta



Nếu như thai nhi lớn hơn nữa thì phá thai rất nguy3hiểm



Lương Diệu Thần chỉ có thể cố hết sức để tự cứu bản thân



“Ba, con xin ba, con thật sự không muốn sinh!” Lúc ấy trời vừa tờ mờ sáng, đa số người trong phòng bệnh còn chưa tỉnh, Lương Diệu Thần đứng ở cửa thang máy vừa khóc vừa làm ầm lên, gây ra động tĩnh rất lớn, đám người thân bị đánh thức nên liên tục thò đầu ra xem



Lương Thiên Kiều ôm lấy cô ta, nhưng bụng Lương Diệu Thần đã to, chẳng thể ôm được



Y tá giúp thu xếp xe lăn đến, mọi người hợp lực mới có thể đưa cô ta về phòng



Dù sao bụng đã to, sức lực chống cự của Lương Diệu Thần có hạn



Vì “vượt ngục” thất bại nên cô ta chỉ có thể la hét ầm ĩ ở trong bệnh viện



Lương Thiên Kiều xin lỗi và cảm ơn các y2tá



Đợi bọn họ rời khỏi rồi, ông mới ngồi trước giường, thành khẩn nói: “Diệu Diệu, con ra ngoài thì cũng không thể về nước được



Trên người con không có tiền, không có chỗ ở, cuối cùng chẳng phải vẫn là không về được sao?” Lương Diệu Thần: “Con đi tự tử, con không thể sống được nữa.” Lương Thiên Kiều: “Con nghe ba nói, mẹ con sẽ nhanh chóng trở về thôi.”



Lương Diệu Thần: “Vì mẹ sắp về nên con mới phải đi



Bà ấy chắc chắn sẽ ép con sinh đứa bé này



Ba, ba ruột của đứa trẻ này đang ngồi tù, con không thể sinh ra một gánh nặng được
Về sau ông chủ của ba là ông Hà biết được nên cố ý đến đây cùng ba, còn giúp ba tìm luật sư đáng tin, giúp ba bắt mối quan hệ



Mấy năm nay ba có chút thành tựu đều là nhờ ông ấy.”



Lương Diêu Thần nghe thấy thì vừa kinh ngạc vừa đau lòng, cắt ngang lời ông: “Mẹ nói chi tiêu ở bệnh viện của con đều là tiền ma chay của ông ngoại, bảo rằng gọi điện thoại cho ba nhưng ba không bắt máy...” Càng nói, cô ta càng đau lòng hơn



“Mẹ nói phí sinh hoạt của ba đưa trước đây đều tiêu hết cho ông ngoại



Ông ngoại bị ung thư phổi nên phải phẫu thuật, tốn rất nhiều tiền, lúc sau kiểm tra trị liệu cũng phải mất tiền.”



“Con nghĩ, nếu như không có đứa bé thì con còn có thể quay về làm việc trong giới giải trí



Nếu có đứa bé rồi, cả nhà chúng ta đều đói



Mẹ lừa con, mẹ lừa con...” Lương Thiên Kiều ôm lấy Lương Diệu Thần



Ông còn nhớ lần trước ông ôm con gái là lúc đó con bé chỉ mới có ba tuổi, là một đứa trẻ nhỏ xíu, bàn tay bé bỏng siết chặt lấy cổ ông, vô cùng thân thiết



Bây giờ con gái đã lớn như vậy, quả thật ông đã bỏ lỡ quá nhiều.



“Diệu Diệu đừng khóc, chuyện lúc trước ba sẽ không nói nữa



Mặc kệ tiền đó có tiêu phí cho con hay không, ba cũng sẽ không so đo



Hiện giờ ba đã có chút sự nghiệp, có thể nuôi sống con và đứa bé, con không cần lo lắng về sau nữa.” Lương Diệu Thần oán hận nói: “Từ nhỏ con đã tham gia thi đấu thể dục nhịp điệu, hằng năm đều nhận giải thưởng, chỉ tính tiền thưởng thôi cũng rất nhiều rồi, làm gì còn cần tiền của mẹ



Mẹ vẫn không có việc làm, con còn kiêu ngạo nghĩ nhờ sự cố gắng của mình mới khiến cuộc sống của mẹ và ông ngoại trở nên tốt hơn



Con không biết, con vẫn luôn không biết, mẹ nói ba không cần mẹ con con, cũng không cho phí nuôi dưỡng



Mẹ nói ba đoạn tuyệt quan hệ với mẹ con con, dù mẹ cầu xin nhưng ba vẫn không để ý



Hóa ra mẹ vẫn luôn lừa con...”