Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 104 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Cho dù Hạ Nhật Ninh chế nhạo như vậy, Thẩm Thất cũng không dám trả lời.



Hạ Nhật Ninh thật không muốn buông cô ấy ra a, thế nhưng là hai người không thể cứ đứng ở bên ngoài mãi?



Hạ Nhật Ninh lưu luyến đứng thẳng người, dắt Thẩm Thất đì vào phòng.



Thẩm Thất chân trần đi vào, tấm thảm mềm mại ở dưới chân, quả thực là làm cho người ta thoải mái muốn lăn ở trên mặt đất.



Ánh đèn ở trong phòng ngọn êm dịu, không sáng đến chói mắt, cũng không lờ mờ đến thấy không rõ biểu cảm của đối phương.



Hạ Nhật Ninh buông Thẩm Thất ra, đi tới phòng tắm.



Vừa đi vừa cởi bỏ nút thắt của áo sơ mi, lúc đi đến cửa phòng tắm, quần áo trượt xuống trên mặt đất, lộ ra bóng lưng cường tráng rắn chắc hoàn mỹ tam giác ngược của hắn.



Thẩm Thất không có cốt khí mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn mà nhìn thật lâu.



Hạ Nhật Ninh dường như cảm thấy ánh mắt của Thẩm Thất, bỗng nhiên ngừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn lại cười: "Một lát vào đấm bóp lưng, bằng không thì, bồi thường mười triệu."



Háaa...! Lại vẫn nhớ kỹ chuyện này!



Thẩm Thất cố ý làm biểu cảm hung ác với hắn, chọc hắn cười càng thêm vui rồi.



Rất nhanh trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước rào rào.



Thẩm Thất cảm thấy gương mặt của mình vẫn đang phát sốt.



Đi vào? Hay là không đi vào?



Tuy rằng không muốn thừa nhận, mình quả thật rất muốn sờ một cái lưng bóng loáng chặt chẽ của hắn a...



Tuy rằng hai người vẫn luôn là ngủ chung một chiếc giường, thế nhưng mọi người đều là mặc đồ ngủ được gói cực kỳ kín đáo đấy.



Bây giờ đột nhiên có một cơ hội như vậy...



Ừ ừ ừ, hay là, đi vào lén lút cảm nhận một chút?



Đáy lòng của Thẩm Thất nho nhỏ mà nhảy tung tăng.



Trái tim nhỏ bé không ngừng đập bịch bịch.



Thẩm Thất chậm rãi đi tới cửa phòng tắm, gõ gõ cửa: "Tôi vào đây a!"



Trong phòng tắm không có trả lời, Thẩm Thất do dự một hồi, vẫn là cắn răng đẩy cửa phòng mà đi vào.



Vừa vào phòng tắm, quả nhiên là hơi nước mờ mịt.



Hửm... mỹ nam đâu?



Thẩm Thất nhìn xung quanh, sao không thấy Hạ Nhật Ninh?



Đột nhiên, một đôi tay thoáng cái từ phía sau ôm lấy Thẩm Thất.



Không chờ Thẩm Thất hét ra tiếng, thì cảm thấy thân thể của mình lập tức bay lên không.




Hạ Nhật Ninh đã thay xong áo ngủ, tao nhã rót hai ly rượu đỏ, nhìn thấy Thẩm Thất đi vào, lập tức giơ lên ly rượu: "Uống một ly trước khi ngủ?"



Ánh mắt của Thẩm Thất chằm chằm nhìn vào Hạ Nhật Ninh, trực tiếp đi về phía của hắn.



Cô cũng không có đi tiếp lấy ly rượu đỏ kia, mà là ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Hạ Nhật Ninh, trực tiếp hỏi ra vấn đề của mình: "Hạ Nhật Ninh, anh thích em không?"



Ngón tay của Hạ Nhật Ninh cứng đờ lại, mắt phượng lập tức thâm sâu: "Sao lại hỏi như vậy?"



"Anh thật sự rất muốn cùng với em cả đời không?" Thẩm Thất tiếp tục truy vấn.



"Anh nhớ rõ là anh đã nói rồi, anh đời này không có ý định kết hôn lần hai." Hạ Nhật Ninh dịu dàng trả lời.



Thẩm Thất đem lòng bàn tay của mình áp vào vị trí tim ở trên ngực của Hạ Nhật Ninh, nhảy đập ở chỗ đó mạnh mẽ có lực.



"Vậy, ở đây có em không?" Thẩm Thất cố chấp mà hỏi.



"... Có." Hạ Nhật Ninh điềm tĩnh mà trả lời.



Khóe miệng của Thẩm Thất đột nhiên giương lên, trong hốc mắt hiện lên ánh lấp lánh.



Có đáp án này cũng đã đủ rồi!



Cô không muốn làm cho cuộc đời của mình, có bất kỳ sự tiếc nuối nào!



Thẩm Thất đột nhiên tiến lên một bước, một phát ôm lấy cổ của Hạ Nhật Ninh, nhón chân lên chủ động hôn lên.



Hạ Nhật Ninh một tay thoáng một phát ôm lấy eo ếch của Thẩm Thất, một cái xoay tròn, mang theo Thẩm Thất trong nháy mắt ngã xuống trên mặt giường lớn.



"Bé con, em có biết em đang làm cái gì không?" Giọng nói của Hạ Nhật Ninh đang ngấm ngầm chịu đựng, đã đến cực điểm rồi.



"Em biết." Thẩm Thất dịu dàng trả lời: "Em nghĩ rồi. Nếu như em đời này cuối cùng là phải cùng một người đàn ông đi hết cả đời, em tình nguyện người đàn ông kia là anh."



"Em không hối hận?" Đáy mắt của Hạ Nhật Ninh hiện lên một sự bất ngờ: "Em bây giờ còn có cơ hội để đổi ý..."



Thẩm Thất chủ động hôn lên môi của Hạ Nhật Ninh lần nữa, dùng hành động thay thế câu trả lời.



Nụ hôn này nóng bỏng nhưng nghiêm túc, đem toàn bộ cảm xúc của Hạ Nhật Ninh đều khiêu khích ra.



Hạ Nhật Ninh trở mình đem Thẩm Thất đè ở dưới người, khát vọng ở đáy mắt của hắn đã hoàn toàn bị bốc cháy rồi.



"Bé con, bây giờ em muốn đổi ý, cũng đã không kịp rồi..." Ngón tay của Hạ Nhật Ninh linh hoạt bới móc đi sự chướng ngại ở giữa hai người, mơ hồ không rõ mà nói: "Bé con, đem tất cả của em, đều giao cho anh đi..."



Mưa rơi ở ngoài cửa sổ không biết lúc nào đã ngừng rồi.



Gió núi mang theo sự ẩm ướt của hơi nước, lặng yên không một tiếng động mà thẩm thấu vào trong phòng.



Cho buổi tối nóng bỏng này, mang đến một chút mát mẻ.



Đêm nay, đã định trước là không ngủ.



Đêm nay, cuối cùng cũng đem cả đời của hai người, chốt lại với nhau thật chặt...