Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 103 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


"Tiểu Thất, nếu như giờ phút này cứ như vậy mà ngừng lại, thật là tốt biết bao." Hạ Nhật Ninh khẽ lẩm bẩm: "Xem bộ dáng bây giờ của em ngoan biết bao nhiêu."



Ánh mắt của Thẩm Thất vốn còn mơ mơ màng màng, sau khi nghe được câu này, trong nháy mắt tỉnh táo lại.



Hừ, cái thằng này!



Rốt cuộc là có biết yêu đương không!



"Tôi trước kia không ngoan sao?" Thẩm Thất thốt ra.



Hạ Nhật Ninh dường như cũng từ trong cơn say mê tỉnh táo lại, trong mắt phượng giấu không được sự vui vẻ: "Em nói xem? Loài người đi cùng ngỗng cái tranh giành trứng a!"



Trên mặt của Thẩm Thất lập tức đỏ lên: "Còn nhắc cái này! Không phải là đã nói rồi không nhắc tới đấy sao?"



"Thế nhưng là em vẫn luôn có nhắc tới chuyện anh thay em mua đồ." Hạ Nhật Ninh liếc xéo qua Thẩm Thất: "Đi thôi, ở chỗ này xem mưa đêm mới là đẹp nhất đấy!"



Vừa mới nói xong, Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng mà nắm lấy ngón tay của Thẩm Thất, đi tới ngoài cửa sổ.



Bên cửa sổ để sẵn một tấm thảm, trên mặt thảm được bày một bàn trà nhỏ.



Thẩm Thất cùng theo Hạ Nhật Ninh đi đến, ngồi ở trên mặt thảm nhìn xuống.



Cả khu nghỉ mát đều là đèn đuốc sáng trưng đấy.



Cho dù là buổi tối, bên ngoài cũng có thể được nhìn thấy một cách rõ rệt.



Từ góc độ này của Thẩm Thất nhìn qua, cả đỉnh núi đều được tắm gội dưới cơn mưa bụi, vô số mái nhà đỏ của căn nhà kiến trúc dưới sự giội rửa của nước mưa, càng thêm tươi đẹp rồi.



Bởi vì nhiệt độ ban ngày, khi nước mưa lạnh buốt vừa rơi xuống, lập tức liền bay lên hừng hực sương trắng.



Ánh đèn xinh đẹp rọi qua, quả thực là xinh đẹp quá trời quá đất.



Hèn chi Hạ Nhật Ninh nói phong cảnh ở nơi này mới là đẹp nhất đấy.



Hắn quả nhiên không có nói sai.



Thẩm Thất nằm sấp ở trước cửa sổ, nhịn không được xúc động mà nói: "Thật là đẹp a! Một dãy núi cũng có thể thu vào dưới đáy mắt đấy."



Hạ Nhật Ninh lười biếng mà nói: "Anh có một ngày vô tình đi qua nơi này, cũng là một ngày mưa như vậy, sau đó anh ngẩng đầu nhìn lên, sương mù trên núi lượn lờ, quần sơn hoàn thúy, thanh tuyền sàn sàn, đột nhiên liền nảy sinh ra ý tưởng xây dựng một khu nghỉ mát ở đây."




Trên trời mau giáng xuống thần lôi đánh chết tôi đi!



Sao có thể đem những lời này nói ra được?



"Tôi... Tôi... Tôi mới không có..." Thẩm Thất lắp bắp mà nói, khuôn mặt đã nóng cả lên.



"Em đã khát vọng như vậy, vậy anh sao có thể không thỏa mãn nguyện vọng của em đấy?" Hạ Nhật Ninh như trêu đùa mà cắn một cái vào vành tai của Thẩm Thất, giọng nói mê hoặc lẩn quẩn ở bên tai Thẩm Thất: "Anh là nhớ rõ, người nào đó vừa rồi đã thua cho anh, phải chà lưng cho anh đấy..."



Thẩm Thất chỉ cảm thấy một dòng điện từ vành tai, lập tức phóng xạ hết toàn thân.



Chỗ mà bị hắn cắn qua, vô cùng khô nóng.



Luồng khô nóng đó, khiến lòng của Thẩm Thất cũng sắp rục rịch muốn động.



Thẩm Thất nhịn không được ở dưới đáy lòng hung hãn oán thầm Hạ Nhật Ninh.



Mỗi ngày trông coi một mỹ nam có chỉ số nhan sắc đỉnh cao, lại còn là mẫu người mà mình thích...



Trời ạ, dù là hắn coi như là không làm bất kỳ biểu hiện thân mật nào, mình cũng đã lòng mang nhộn nhạo rồi đấy?



Bây giờ hắn đột nhiên đến gần như vậy...



Đây làm cho mình còn có thể bình tâm tĩnh khí mà tự xử sao?



Thẩm Thất vừa định mở miệng, vừa quay đầu, bờ môi của Hạ Nhật Ninh lập tức phớt qua gương mặt của cô, cuối cùng ngừng lại ở bên môi của cô.



"Thì ra em không chỉ muốn xem anh tắm rửa, còn muốn lén lút hôn anh a!" Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh cưỡng ép sự lay động dưới đáy mắt, khóe mắt nhẹ nhàng nén xuống, càng nổi bật lên ánh mắt vô cùng liễm diễm của hắn, quả thực là mị hoặc đến không có bạn bè.



Từ góc độ này của Thẩm Thất, đúng lúc đem sự liễm diễm dưới đáy mắt của hắn thu vào đáy mắt của mình, con tim không chịu nỗi mà bắt đầu đập loạn cuồng, ngay cả Hạ Nhật Ninh nói gì đó cũng nghe không thấy, cô chỉ cảm thấy đại não trống rỗng...



"Thật ra em nói thẳng ra là được rồi, anh sẽ không phản kháng đấy." Hạ Nhật Ninh trêu ghẹo mà cắn khóe miệng của Thẩm Thất: "A..., rất ngọt."



Cả người của Thẩm Thất đã sắp như con tôm chín mọng vậy.



Cô nhúc nhích cũng không nhúc nhích một cái.



Hai người đến gần đến như vậy, cô sợ hãi khẽ nhúc nhích một cái, thì sẽ đụng phải nơi mà không nên đụng...