Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 102 :
Ngày đăng: 13:30 30/04/20
Ssi —— những người ở hiện trường nghe được câu này, toàn bộ đều điên cuồng hít một hơi khí lạnh!
Nam Sơn, lại thuộc về Thẩm Thất rồi?
Trời ạ, tin tức này đừng quá bùng nổ a!
Những người phụ nữ ở hiện trường, anh mắt lần nữa nhìn về phía Thẩm Thất, đó được kêu là một cái nóng bỏng và hâm mộ!
Tại sao Thẩm Thất thì có mệnh tốt như vậy? Có một người chồng siêu đẹp trai phú khả địch quốc cũng không nói tới, người ta tùy tùy tiện tiện tặng một món quà, thì là đỉnh núi trị giá mấy trăm tỷ rồi a!
Quả thực khiến người đố kỵ đến nổi điên rồi đấy?
Hạ gia có tiền cũng không phải là chơi như vậy a?
Thẩm Thất sau khi hoảng hốt một hồi lâu cuối cùng cũng phản ứng lại, đôi mắt lập tức trợn to: "Anh nói, cái núi này đều là ở dưới danh nghĩa của em rồi hả?"
Hạ Nhật Ninh đưa tay gãi gãi đầu của Thẩm Thất, sự cưng chiều trong ánh mắt, những người khác ở hiện trường đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Những người ở hiện trường không ít cũng là người tinh khôn, diễn kịch hay là phát ra từ trong lòng, đều có thể phân biệt ra á.
Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh nhìn về phía Thẩm Thất, tuyệt đối không có bất kỳ thành phần làm giả nào.
Hơn nữa đã đến vị trí này của hắn vị trí, còn cần vì một đám người không liên quan gì mà diễn kịch sao?
Hắn cũng không phải là diễn viên.
"Em hiếm khi nói thích với anh, chỉ cần là em thích, anh có khả năng cho em, đều cho hết cho em." Hạ Nhật Ninh bóp chóp mủi của Thẩm Thất: "Đừng sợ, chồng của em vẫn rất giàu, em cho dù là bại gia đến cỡ nào nữa, cũng có thể cung cấp được."
Trời ạ, những lời này quả thực là chọt trúng vô số lòng của mọi phụ nữ trong hiện trường này.
Phải biết rằng, có biết bao người phụ nữ tha thiết ước mơ cuộc sống chính là như vậy, có một người chồng yêu thương mình, nói với bản thân mình một câu dùng sức mà bại gia, chồng của em có tiền!
Bữa cơm này đã sắp ăn tiếp không được rồi đấy?
Thể hiện tình cảm như vậy, thật sự rất ngược được không?
Thẩm Thất hơi ngượng ngùng nói: "Đừng làm bậy, nhiều người như vậy đấy!"
Nói xong câu đó, Thẩm Thất lập tức phản ứng lại.
Trời ạ, cô không phải cố ý nói câu nói này đấy!
Thật là không phải!
Thế nhưng mọi phụ nữ ở hiện trường, đã là một biểu cảm sắp chịu không được nữa rồi.
Xin đừng thể hiện tình cảm được không?
Hạ Nhật Ninh trực tiếp lôi Thẩm Thất rời khỏi.
Thẩm Thất chỉ kịp vẫy vẫy tay với các bạn học, thì bị Hạ Nhật Ninh lôi đi rồi.
Đi ra nhà hàng, trong lòng của Thẩm Thất có nhiều lo sợ bất an.
Hắn không phải là sẽ đi tắm rửa ngay bây giờ, sau đó kéo mình đi đấm bóp lưng cho hắn chứ?
Ái chà chà, mình làm sao có thể ra tay a?
Nào ngờ Hạ Nhật Ninh cũng không có đi đến phòng, mà là lôi Thẩm Thất đi tới trên mái nhà.
Nơi đây chỉ có một gác xếp nho nhỏ.
Toàn bộ được dùng gỗ Đàn Hương rắn chắc chịu mòn trải thành, chân trần đi ở trên, quả thực là quá thoải mái.
"Cái chỗ này là của hoa viên cá nhân của anh. Bây giờ, chủ nhân của nơi này thêm một người là em đấy." Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, cười dịu dàng, ánh đèn ở trên đầu rọi vào người của hắn, rơi xuống vầng sáng làm cho ngũ quan của hắn càng thêm tuyên khắc tinh tế mê người rồi.
Không biết có phải là bầu không khí quá tốt, hay là bởi vì những lời này của hắn quá mức hấp dẫn, ánh mắt của Thẩm Thất cũng trở nên bắt đầu mơ mơ màng màng.
Hạ Nhật Ninh giơ tạy nhẹ vuốt lông mày của Thẩm Thất.
Hắn đột nhiên, muốn như thế đem bộ dạng của Thẩm Thất, khắc sâu dưới đáy lòng, cả đời cũng không muốn quên đi.
Loại cảm giác này gần đây càng ngày càng mãnh liệt.
Hạ Nhật Ninh phát hiện, hắn hình như là đã trúng một loại độc gọi là tình hoa.
Tình ở, hoa nở.
Tình diệt, hoa tàn.
Đôi mắt của Thẩm Thất dịu dàng nhìn hắn, hơi mang theo lòng tham không đáy mà lưu luyến nhiệt độ ngón tay của Hạ Nhật Ninh.
Giờ phút này, Thẩm Thất thừa nhận, mình thật sự là bị mê hoặc rồi.
Chỉ trách ánh trăng này quá đẹp.
Chỉ trách đêm mưa này quá dịu dàng.
Chỉ trách người đàn ông ở trước mắt này quá mức chân thật.
Nếu như đây là một giấc mơ, vậy cũng đừng tỉnh lại.
Thì cho mình phóng thích ở lần này, chỉ lần này.
Thì cho mình hoàn toàn thả lỏng mình một lần đi.