Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 101 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Thẩm Thất biết trạng thái hôn nhân của mình sợ là giấu giếm không được rồi.



Thẩm Thất cũng không biết, nếu như hôn nhân của mình và Hạ Nhật Ninh bị phơi bày ra, sau này mình còn có thể thuận lợi mà rời khỏi không?



Toàn bộ người trên thế giới có thể không biết đại hội thể thao Olympic mấy năm cử hành một lần, thế nhưng là không ai không biết Hạ gia.



Thân phận mình thân là nhị thiếu gia của Hạ gia một khi được công bố, chỉ sợ mình đời này cũng phải sống ở dưới mí mắt của tất cả mọi người rồi.



Lúc bữa tối, mọi người được dẫn tới một nhà hàng rất lớn.



Cả nhà hàng đều dựa vào cánh tay Robot khổng lộ mà dẫn dắt, treo lơ lửng giữa khe núi.



Phía dưới là trụ đứng bê tông cốt thép to lớn duy trì sự vững vàng.



Cả nhà hàng ngoại trừ sàn nhà ra, toàn bộ đều dùng kính cường lực được thêm độ dày mà bảo phủ.



Ở chỗ này dùng cơm, có thể thưởng thức được tất cả phong cảnh ở đỉnh núi.



Ngoại trừ xa hoa lộng lẫy, chính là hiệu quả tác động trực quan cực lớn.



Bởi vậy, lúc mọi người đứng ở trong nhà hàng, miệng của mọi người đều há rất là to.



Trần Thần một biểu cảm khó có thể tin mà nói: "Trời ạ, cái nhà hàng này chẳng lẽ chính là không trung lầu các trong truyền thuyết? Nghe nói người tới đây ăn cơm, tiêu phí thấp nhất của mỗi người không được thấp hơn năm mươi nghìn! Tiểu Thất, cô rốt cuộc là đã quen biết người gì, lại có thể mạnh tay như vậy, mời chúng ta đến đây ăn cơm?"



Thẩm Thất than thở một tiếng: "Một lát cô sẽ biết."



"Làm gì mà huyền bí như vậy?" Trần Thần lấy cùi chỏ đụng một cái Thẩm Thất: "Đừng nói với tôi, người này là chồng của cô!"



"Nếu như tôi nói là đúng đấy?" Thẩm Thất im lặng nhìn Trần Thần.



"Ha ha ha ha... đừng chọc cười!" Trần Thần vô cùng không nể tình mà phá cười: "Tiểu Thất, không ngờ cô cũng học biết hài hước nữa a!"



Hài cái gì hước a!



Mình tự nói sự thật, cũng không ai tin rồi!



Các bạn học ở xung quanh cũng đều nhộn nhịp tỏ ý, người bạn này của Thẩm Thất thật là quá hào phóng rồi, quả thực là hào phóng đến nỗi mất cả tính người!



Phải biết rằng bạn học lần này tới là có hơn hai mươi người, bữa ăn của hơn hai mươi người này chính là hơn một triệu nghìn rồi a!



Người nào có thể mạnh tay như vậy?



Mọi người nhao nhao tìm được chỗ mình thích rồi ngồi xuống, thưởng thức phong cảnh ở phía ngoài, thưởng thức mấy một bình trà xanh thượng hạng trị giá mấy trăm nghìn, đời người này quả thực là không thể tốt hơn được nữa!



Thẩm Thất lấy ra điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Nhật Ninh: "Cái bất ngờ này khổng lồ quá."



Hạ Nhật Ninh nhìn tin nhắn được gửi tới ở trên điện thoại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Hàn Phi cô đơn ngồi ở chỗ đó, không nói tiếng nào.



Anh trước kia không phải là đối thủ của Triển Bác, bây giờ càng không phải là đối thủ của Hạ Nhật Ninh.



Anh đã thua rồi, thua đến thương tích đầy mình.



Hạ Nhật Ninh chỉ cần một cái lộ diện, cũng đủ để nghiền ép tất cả nỗ lực của anh.



Anh thừa nhận, anh không sánh bằng với Hạ Nhật Ninh.



Món ăn rất nhanh theo thứ tự được đưa lên.



Trước mặt của mỗi người đều có một cái bàn nhỏ lẻ loi, giống như là chế độ cơm phần ở thời kỳ Hán Đường cổ đại của Trung Quốc.



Lúc ngồi ở trên mặt đất, mọi người mới phát hiện, phong cảnh từ góc độ này nhìn qua, quả thực là đẹp nhiều hơn mấy cái đẳng cấp.



Cửa kính của phòng ăn được mở ra, gió núi chầm chậm, thổi đến cả người đều vui vẻ.



Món ăn ngon ở trước mặt tinh xảo hoa lệ, mỗi một món đều có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật cấp cung điện.



Hèn chi tiêu phí ở nơi này cao như vậy, quả nhiên là có lý do mắc của mắc.



Những món ăn này cũng làm cho người không đành lòng xuống bụng, hận không thể mang về coi là tác phẩm nghệ thuật mà cất chứa.



"Thích nơi này?" Hạ Nhật Ninh ngước mắt nhìn Thẩm Thất.



Thẩm Thất không rõ ý của hắn, chỉ là nhẹ gật đầu.



"Vậy là tốt rồi." Hạ Nhật Ninh hướng về phía tiểu Xuân gật đầu, tiểu Xuân đăng đứng ở một bên lập tức từ trong tay của bảo vệ lấy qua một phần văn kiện, khom người đưa cho Thẩm Thất, thuận tiện đem một cây viết xoay tròn vặn mở, hai tay đưa cho Thẩm Thất.



"Làm gì vậy?" Thẩm Thất không hiểu nhìn Hạ Nhật Ninh.



"Ký tên đi." Trong mắt phượng của Hạ Nhật Ninh tràn đầy ý cười: "Hiếm khi nghe em chủ động nói với anh là thích một nơi nào đó."



Thẩm Thất vẫn là một vẻ mặt ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn đến tiểu Xuân còn đang đứng ở đó giơ bút ký tên, Thẩm Thất không nỡ cho tiểu Xuân chờ suốt như vậy, chỉ có thể nhận lấy bút, ở vị trí mà tiểu Xuân chỉ định ký vào tên của mình.



Nhìn thấy Thẩm Thất ký tên, Hạ Nhật Ninh cười càng ngày sáng lạn rồi.



"Chúc mừng nhị thiếu phu nhân, Nam Sơn đã thuộc về cô." Tiểu Xuân cười tủm tỉm đưa tay tiếp lấy văn kiện và bút, cười cực kỳ phơi phới.



Những người đang dùng cơm, mặt tái xanh đồng thời ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất.



Thẩm Thất một vẻ mặt khó hiểu: "A?"



Tiểu Xuân tiếp tục giải thích: "Vừa rồi văn kiện mà cô đã ký tên này, là thủ tục chuyển di tài sản. Nam Sơn là sản nghiệp của tập đoàn Hạ thị, mọi thứ ở nơi này đều là thuộc về tổng tài đấy. Bây giờ tổng tài đem cả cái Nam Sơn đều đưa cho cô. Từ hôm nay trở đi, cô chính là toàn bộ quyền quản lý của tất cả mọi người ở Nam Sơn, với phụ trách quản lý khu nghỉ mát này của Hạ gia."