Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 107 :
Ngày đăng: 13:30 30/04/20
Thẩm phu nhân mở mắt lên, một bộ dạng ỉu xìu, nhẹ nhàng liếc nhìn Thẩm Thất một mắt, nói: "Trong mắt con còn có tôi người mẹ này ư?"
Những lời này nói được rất mạnh mẽ.
Thẩm Thất sững sờ.
Thẩm Ân Ân khẽ ho một tiếng, nhắc nhở một cái Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân lúc này mới hạ thấp giọng điệu mà nói: "Con bây giờ là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia rồi, địa vị cao quý, tôi nào dám phiền con đại giá?"
"Mẹ, đừng nói những lời này. Thân thể không khỏe, con nên qua đây thăm mẹ đấy." Thẩm Thất muốn lần nữa tới gần, lại bị Thẩm Ân Ân kéo lại một lần nữa.
"Thẩm Thất, cô bị gì vậy? Sáp đến phía trước làm gì a?" Thẩm Ân Ân bất mãn mà kêu lên: "Cô không thấy mẹ bây giờ khó chịu đến mức thành bộ dạng như thế nào sao?"
Thẩm Thất chán nản mà nói: "Tôi là muốn nhìn mẹ một chút. Được rồi được rồi, tôi không nhìn nữa, tôi đi hỏi bác sĩ, cũng được chưa?"
Thẩm Thất quay người liền định rời đi, Thẩm phu nhân thoáng một phát gọi cô: "Đợi một chút! Cũng không có gì, bác sĩ nói tôi chính là buồn phiền quá nhiều chuyện, vì vậy dẫn đến thân thể suy yếu. Ài, nỗi lòng của tôi làm sao có thể ít? Một Thẩm gia tốt đẹp vậy, cũng bởi vì một câu nói của con rể trưởng, bỗng chốc thì tổn thất nhiều tiền như vậy! Năm nay chẳng những không có kiếm tiền, còn bồi thường mấy triệu nghìn! Tiếp tục như vậy nữa, biệt thự và xe hơi đều giữ không được rồi!"
Thẩm Thất gần như đã hiểu rõ cái gì.
"Tiểu Thất a, tôi là mẹ ruột của con a! Con nhìn xem, Hạ Nhật Ninh đối với Thẩm gia làm cái gì!" Thẩm phu nhân lau nước mắt nói: "Mấy triệu nghìn đối với Hạ gia mà nói, chỉ là tiền của một bộ quần áo. Thế nhưng đối với Thẩm gia mà nói, là thu nhập của một năm a! Tiểu Thất, con không thể coi trên phần đem con nuôi lớn của Thẩm gia, thay Thẩm gia cầu tình?"
Thẩm Thất thản nhiên nói: "Mẹ, con vẫn là đi nói chuyện với bác sĩ, xem chỗ nào không khỏe, để có thể tùy bệnh hốt thuốc."
"Con có phải là muốn trơ mắt ép Thẩm gia cửa nát nhà tan phải không?" Thẩm phu nhân đột nhiên kêu lên một cách chói tai: "Thẩm Thất, tim của con đã bị chó ăn chưa? Nếu như không có Thẩm gia, con cảm thấy con có thể được trưởng thành tới như vậy sao? Còn học đại học, còn làm nhị thiếu phu nhân của Hạ gia! Làm người phải có lương tâm!"
Thẩm Thất rủ xuống mí mắt, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, chuyện này con không giúp được Thẩm gia. Hạ Nhật Ninh đã dăn dò với con rồi, không cho phép con thay Thẩm gia cầu tình. Các người cũng biết đấy, vị trí của con bây giờ rất ngại, con không có quyền ngôn luận nhiều như thế."
Thẩm Thất vừa mới đứng lên, Thẩm phu nhân liền mở miệng nói: "Tiểu Thất, tôi mặc kệ con cùng Hạ Nhật Ninh đã xảy ra chuyện gì rồi, con đều phải nhớ kỹ, Hạ Nhật Ninh là thuộc về Ân Ân đấy. Lần này Ân Ân vào ở, cô phải giúp đỡ tạo cơ hội, để cho bọn họ tiếp xúc nhiều lần. Chỉ cần Ân Ân cùng Hạ Nhật Ninh ngủ với nhau, cô nên trở về lại vị trí ban đầu cô rồi."
Thẩm Thất hít một hơi thật sâu: "Mẹ, tuy rằng lòng người là thiên vị. Thế nhưng là thiên vị đến không hợp thói thường như vậy thật sự là tốt không? Thẩm Ân Ân là con gái của mẹ, con và anh trai là mẹ nhặt lấy phải không? Được rồi, coi như là chúng ta đều là đứa con nhặt, thế nhưng là, mẹ, dựa vào cái gì con lại phải giúp đỡ Thẩm Ân Ân ngủ chồng của con? Là vì con Thẩm Thất trời sinh đã là thấp hèn sao?"
"Con đã không muốn biết con có phải là con tuột của mẹ rồi. Bởi vì là không phải là con ruột hay không, đều đã không có khác biệt gì rồi." Thẩm Thất bình tĩnh nhìn Thẩm phu nhân nói: "Con vừa rồi đã tận tình tận nghĩa rồi, con đồng ý cho Thẩm Ân Ân vào ở. Đồng thời, Hạ Nhật Ninh cũng cho con đem lời chuyển cáo cho cô ấy rõ rõ ràng ràng. Muốn ở cảnh hoa trang viên cũng được, tuân thủ quy tắc ở chỗ đó. Nếu không, xảy ra bất kỳ chuyện gì, chúng tôi cũng sẽ không phụ trách."
Thẩm phu nhân biến sắc: "Con có ý gì? Con còn muốn hại Ân Ân hay sao?"
"Nếu như mẹ lo lắng Thẩm Ân Ân bị hại, cũng có thể không cho cô ấy qua a? Chúng tôi không có xin cô ấy đến ở a?" Thẩm Thất lập tức trả lời.
Sắc mặt của Thẩm phu nhân xanh mét một hồi: "Thẩm Thất, con đã thay đổi rồi!"
Thẩm Thất chán nản giơ giay chống cằm: "Là mẹ chưa từng quan tâm tới sự thay đổi của con chứ? Từ ngày con và anh trai được mang tới Thẩm gia, con liền không còn là Thẩm Thất của lúc trước rồi! Mẹ chưa tùng phát hiện chăng? Đúng vậy a, trong mắt của mẹ chỉ có một đứa con gái là Thẩm Ân Ân, sự thay đổi của con và anh trai, mẹ làm sao nhìn thấy được? Trước kia có anh trai cản tay, mặc kệ mẹ đánh hay mắng như thế nào con đều nhận hết rồi. bây giờ anh trai cũng bị Thẩm gia đuổi ra khỏi nhà rồi, đối với công ơn nuôi dưỡng của Thẩm gia con cũng đã trả hết rồi. Nếu như sau này mẹ không có người chăm sóc, con đến chăm sóc là được rồi. Về phần những thứ khác, thật có lỗi, con không có cái nghĩa vụ kia rồi."
"Nếu như không có những chuyện khác, con đi trước đây. Thẩm Ân Ân tự qua là được rồi." Thẩm Thất nói xong câu này, quay người liền rời khỏi phòng bệnh.
Sau lưng, trong phòng bệnh, lập tức truyền đến tiếng gào thét căm phẫn ngút trời của Thẩm phu nhân: "Thẩm Thất cô được đấy! Cô cũng dám uy hiếp tôi! Tôi sẽ cho cô hối hận đấy!"
Thẩm Thất lặng im một hồi.
Hít một hơi thật sâu, đem tất cả cảm xúc tiêu cực toàn bộ đều loại ra khỏi đáy lòng.
Mặc kệ tình trạng của Thẩm gia tội tề đến cỡ nào, bản thân dù sao vẫn là phải nhìn về phía trước không phải sao?
Sau khi Thẩm Thất về đến nhà, lập tức dặn dò quản gia thu dọn ra một căn phòng khách cho Thẩm Ân Ân.