Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1093 :
Ngày đăng: 13:43 30/04/20
Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Được rồi, xem ra chị cũng coi như công thành danh toại rồi.”
Nói xong, Thẩm Thất quay người rời đi luôn.
Phan Nhuận hơi hoảng loạn, ánh mắt cô nhìn xuống dưới đất, cô không dám nhìn thẳng vào Phạm Ly.
Cho dù cô là ảnh hậu Quốc tế, nhưng lúc này cũng có chút luống cuống không biết phải làm gì.
Trước đây, cô chỉ diễn cuộc đời của người khác.
Khoảnh khắc này, cuộc đời thuộc về chính cô, không cần có kỹ năng diễn xuất, chỉ cần đi theo con tim.
Phạm Ly đưa bó hoa lên trước mặt Phan Nhuận, Phan Nhuận ngơ ngác một lúc, nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy bó hoa.
Hai người sánh vai nhau đi lên phía trước, tuy không nói một lời nào, nhưng cảm thấy không khí xung quanh rất trong lành.
“Anh xin lỗi, hôm đó không gọi em lại.” Phạm Ly chủ động giải thích việc của ngày hôm đó: ‘lúc đó trạng thái của anh thật sự không được tốt, mặt khốn khổ nhất của anh bị em nhìn thấy, còn là nhờ vào em giải quyết khó khăn cho anh, anh cũng có lòng tự trọng chứ.”
Phan Nhuận chỉ cười nhẹ.
“Với lại, hôm đó có rất nhiều việc phải xử lý. Vì vậy, anh cũng đồng ý tạm thời chia tay, để hai chúng ta suy nghĩ kỹ lại con đường tương lai. Anh đã nghĩ rất kỹ rồi, em thì sao?” Phạm Ly từ từ mở lời.
Phan Nhuận hoảng loạn vén đi những sợi tóc rối che mất khuôn mặt, cô nói lắp bắp: “Em, em vẫn chưa nghĩ kỹ.”
“Không sao đâu, trước đây là em chờ anh. Bây giờ, đổi lại để anh chờ em.” Phạm Ly vừa cười vừa nói: “Sau khi trải qua chuyện này, anh đã thật sự bước ra khỏi nỗi ám ảnh hồi nhỏ. Đúng thật, khi Mộc Thanh chốc thuốc cho anh, lúc cô ta chuẩn bị làm nhục anh, anh thật sự muốn chết đi cho xong. Những ký ức đáng sợ hồi nhỏ, một lần nữa hiện lên, khiến anh cảm thấy cuộc đời này không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng đúng khoảnh khắc em xuất hiện, anh như nhìn thấy ánh sáng, anh cảm thấy có can đảm và hy vọng để tiếp tục sống.”
“Em biết việc, chu đáo, tỷ mỉ, là mẫu người anh thích nhất. Với lại em rất có chừng mực, cảm ơn em đã bảo toàn lòng tự trọng của anh vào lúc anh khốn khổ nhất.” Phạm Ly nói rất chân thành: “Anh luôn tưởng rằng nỗi ám ảnh hồi nhỏ không bao giờ có thể vượt qua được, nhưng sau khi trải qua chuyện của ngày hôm đó, anh mới đột nhiên hiểu ra. Thật ra anh đã không còn là cậu bé yếu ớt của hồi nhỏ nữa. Sức chịu đựng của anh, đã đủ để ứng phó với tất cả những tổn thương. Có lẽ lần này anh là bệnh nặng dùng thuốc nặng, uống thang thuốc này vào, đã hoàn toàn chữa khỏi tâm bệnh của anh rồi.”
Sau khi đeo xong chiếc nhẫn, Phạm Ly cúi đầu hôn nhẹ lên bàn tay của Phan Nhuận, nụ hôn của anh rất dịu dàng và chân thành.
Phan Nhuận khóc như mưa, cô cũng quỳ một gối xuống đất, nhìn thẳng vào mắt Phạm Ly, khẽ trả lời: “Nếu anh không rời bỏ, em tất sống chết bên anh. Em đã đóng rất nhiều vai diễn, và diễn cuộc đời của rất nhiều con người, lần này, em phải diễn tốt cuộc đời của chính mình. Không oán không hận, cùng anh đầu bạch răng long.”
“Được, anh sẽ luôn bên em.” Phạm Ly nói xong câu này kéo ngay Phan Nhuận vào lòng, hai người cứ thế hạnh phúc ôm lấy nhau.
Thẩm Hà cũng xà luôn vào lòng Thẩm Thất, cảm động đến nỗi khóc tu tu: “Mami, mai sau con cũng phải lấy chồng, Mami có đau lòng không?”
“Không đâu! Nhanh nhanh có đứa con trai đến rước con đi, như thế sẽ không có ai làm phiền mẹ nữa.” Thẩm Thất cũng hai mắt rưng rưng, nhưng trong mồm vẫn cứ nói không chịu tha cho Thẩm Hà: “Ngày nào cũng bị con làm cho phiền chết lên được.”
Thẩm Hà khóc òa lên một tiếng: “Mami chê con rồi!”
“Đúng, chính là chê con đấy!” Thẩm Thất ốm lấy con gái mình nói: “Ai bảo con cứ đầu têu làm các em trai em gái cũng nghịch theo chứ?”
Những người xung quanh nghe thấy hai mẹ con này nói chuyện, cười như ma làm.
Thẩm Hà tiếp tục khóc tu tu, con kêu lên: “Mami, con phải đi mách với Dadyy đây!”
“Hư, đấy là chồng của mẹ, ẹm còn sợ con sao!” Thẩm Thất cố tình nói: “Con có giỏi, hãy tìm một người chồng mà đi mách đi
Thẩm Hà lập tức im luôn!
Không ngờ con lại không nói được một lời nào!
Mami nói có lý quá!