Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1094 :
Ngày đăng: 13:43 30/04/20
Mami, con nói cho Mami biết, chờ mai sau con lớn lên, lúc con đi lấy chồng, Mami đừng có khóc nha!
Hư!
Thẩm Hà bĩu môi nhìn Thẩm Thất, thật sự là đáng yêu đến cực độ!
Những người xung quanh đến hóng chuyện, đều cảm thấy Thẩm Hà đáng yêu cực độ.
Không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ Thẩm Thất chết đi được, có được cô con gái đáng yêu đến vậy!
Bà mẹ thì rất xinh đẹp tinh tế, cô con gái thì xinh xắn đáng yêu.
Thật không biết là người nào đã may mắn đến vậy, mới có được hai mẹ con này!
Bên này Thẩm Hà đang làm nũng mẹ, bên kia Phan Nhuận và Phạm Ly chính thức hứa hẹn với nhau.
Toàn bộ hình ảnh Phan Nhuận được cầu hôn, được truyền hình trực tiếp trên mạng
Nhìn thấy nữ thần cuối cùng cũng dắt tay nam thần, các fan hâm mộ xúc động đến nỗi khóc nức nở.
Cũng tại thời điểm này, bà Cung Trân cuối cùng cũng thật sự ra tay xử lý người đàn bà Mộc Thanh rồi.
Cô ta sinh hạ Phạm Đinh Đinh, đúng thật là công thần của Phạm gia.
Nhưng cô ta dám chốc thuốc Phạm Ly, và còn là loại thuốc mạnh như vậy, thì không bao giờ được phép.
Lúc đó Đông Tiểu Tiểu chốc thuốc Phạm Thành, trước đó đã nói qua với bà Cung Trân và được sự cho phép của bà. Với lại liều lượng thuốc rất nhẹ.
Vệ sỹ Châu chẳng qua chỉ ngu ngơ trở thành một quân cờ mà thôi, anh thậm chí còn tưởng mình chủ động giúp Đông Tiểu Tiểu, nhưng sao không thử nghĩ xem, bao nhiêu vệ sĩ và trợ lý như vậy, nếu không có sự cho phép của bên trên, anh ta sao có thể ra tay được chứ?”
Mộc Thanh run rẩy lắc đầu, cô đang rất khó khắn muốn mở lời giải thích, nhưng cô thật sự không nói được lên một lời nào, cô nóng lòng đến nỗi nước mắt gần như muốn bay ra.
“Đây là một bản thỏa thuận mới hoàn toàn. Tối vốn định xử lý cô luôn, Nhưng dù sao cũng nể mặt Phạm Đinh Đinh, cho cô một con đường sống. Tôi sẽ cho cô một thân phận hoàn toàn mới, cô đến nước ngoài xa xôi. Thân phận của cô trong nước, sẽ bị xóa xổ vì tử vong.” Bà Cung Trân nói với giọng không có chút thương lượng nào: “Nếu sau này Phạm Đinh Đinh tìm cô, cô cũng bắt buộc phải phủ nhận mối quan hệ của mình với nó. Nếu không, Phạm Đinh Đinh sẽ mất đi quyền thừa kế! Cô đừng quên, Phạm gia còn có một Phạm Đậu Đậu đấy, quyền thừa kế vào tay ai, do tôi quyết định.”
Mộc Thanh vẫn muốn giẫy giụa, bà Cung Trân cười nhạt một cái: “Tôi đã nể mặt rồi mà cô còn không chịu à! Cô tưởng mình giẫy giụa là có tác dụng sao? Phạm Đinh Đinh sẽ có một người mẹ mới, nếu nó muốn thừa kế tài sản Phạm gia, vậy thì bắt buộc phải duy trì tốt mối quan hệ với người mẹ mới này. Cho dù nó có lòng muốn nhận cô, nhiều nhất cũng chỉ đưa cho cô một khoản tiền, cho cô dưỡng lão, cô tưởng nó sẽ từ bỏ vinh hoa phú quý của Phạm gia, đi sống những ngày nghèo khổ với cô sao? Nhất là những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia tộc lớn, sau khi rời khỏi sự cung cấp của gia đình, nó đến năng lực sống sót cũng không có đâu. Mộc Thanh, nếu cô muốn con trai cô chết vì uất ức, vậy tì hãy thoải mái mà đi nhận nó đi. Tôi không ép cô, cô tự suy nghĩ kỹ đi.”
Nói xong câu này, bà Cung Trân đứng ngay dậy từ ghế sofa, cao ngạo rời đi.
Khi đi qua người Mộc Thanh, bà Cung Trân tiện đường lại kích thêm cho cô một cái: “À, đúng rồi, quên chưa nói cho cô biết một việc. Phạm Ly chuẩn bị kết hôn rồi, nó vừa cầu hôn thành công ở Hawali, tôi nghĩ, mình nên đi chuẩn bị chuyện hôn lễ rồi. Có lẽ sau khi tổ chức xong tiệc sinh nhật của trẻ con, là sẽ tổ chức hôn lễ của hai người. Tôi muốn có cháu nội, lúc nào cũng được. Sức khỏe của Phan Nhuận rất tốt, nó mới có 37 tuổi, vẫn sinh được.”
Câu nói của bà Cung Trân, cuối cùng cũng khiến Mộc Thanh sụp đổ.
Hai chân Mộc Thanh mềm nhũn, cô ngồi bệt xuống dưới đất.
Bà Cung Trân cúi đầu nhìn cô cười nhạo, bà nói: “Chuyện này còn phải cảm ơn cô mới đúng đấy. Nếu không phải cô đã tạo ra cơ hội lần này, Phạm Ly còn chưa nhận ra được nó yêu Phan Nhuận đến nhường nào, Phan Nhuận cũng không nhận ra được nó coi trọng Phạm Ly đến thế nào. Hai người họ có thể kết thúc cuộc chạy đua tình yêu, ít nhiều cũng có công lao của cô đấy. Nhưng mà, hôn lễ của họ, cô không cần tham gia đâu, Phạm Đinh Đinh sẽ là phù rể nhỏ, nâng váy cho Phan Nhuận. Nếu cô không thấy phiền, vậy thì hãy xem truyền hình trực tiếp đi, toàn bộ quá trình lễ cưới sẽ được truyền hình trực tiếp đó.”
Nói xong, bà Cung Trân quay người rời đi luôn.
Mộc Thanh quỳ dưới đất, toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Tại sao lại như vậy chứ?
Không, không thể nào.
Mình đã vất vả mưu hoạch bấy lâu nay, lại thành ra nông nỗi này, hóa ra chỉ là làm bước đệm cho Phan Nhuận?
Mình không cam tâm!