Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 111 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Hòn đảo cách đất liền khoảng nửa giờ đi tàu.



Một chiếc tàu kéo hết tất cả thiết bị qua đó.



Đây là lần đầu tiên Thẩm Thất đáp xuống một hòn đảo phía bên kia biển, nhất là hòn đảo tư nhân như vậy.



“Nhật Ninh, hòn đảo này cũng là của anh ư?” Thẩm Thất hỏi: “Hòn đảo lớn như vậy đó.”



“Ừ, mấy năm trước cảm thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, nên đã đấu giá mua nó, sau đó xây một căn biệt thự, lúc rảnh rỗi thì đến đây câu cá cũng tốt mà.” Hạ Nhật Ninh đeo chiếc kiếng đen, mặc một chiếc áo sát nách cùng với chiếc quần dài màu trắng, đẹp trai đến nỗi khiến người khác phải chảy nước miếng.



Thẩm Ân Ân đứng kế bên, cứ nhìn say xưa vào một bên mặt của Hạ Nhật Ninh, cứ không nỡ buông chiếc điện thoại trong tay ra.



Trên đó có nhiều tấm hình mà lúc nãy cô ta đã chụp lén.



Hạ Nhật Ninh trong ảnh, quả thật đẹp trai bảnh bao đến tột cùng.



Người đàn ông tốt như vậy, sao lại có thể để Thẩm Thất cuỗm tay trên được cơ chứ?



Người đàn ông như vậy, dù có được một đem mây mưa với hắn thì cũng đã không có nuối tiếc gì trên đời này, huống hồ chi là được ở bên cạnh hắn suốt đời.



Hạ Nhật Ninh đứng kế bên Thẩm Thất, hai người mỉm cười nhìn nhau, nhưng trong mắt của Thẩm Ân Ân, lại vô cùng chướng mắt.



Không lâu sau họ đã đến được hòn đảo đó.



Tiểu Xuân dẫn người lên đảo trước, kiểm tra các tính năng an toàn trên đó một lần, sau khi xác nhận trên đảo không hề có chút nguy hiểm nào, thì Hạ Nhật Ninh mới nắm tay Thẩm Thất, từ từ đi xuống tàu.



Thẩm Ân Ân bị lãng quên bên một góc tàu, mới tức giận tự đi xuống một mình.



Diện tích trên đảo chỉ có mười mấy ha thôi, xung quanh đều được cây cỏ bao quanh nó.



Giữa hòn đảo còn có một tòa kiến trúc ba tầng, dưới hầm còn có hai tầng nữa.



Trong đó các cơ sổ vật chất cơ bản như phòng ngủ, phòng giải trí, phòng tập gym, phòng game, phòng nghe nhìn, phòng họp, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, bãi giữ xe, quảng trường, hoa viên vv...



Tuy nhỏ nhưng đó lại là một hòn đảo có đầy đủ hết các thứ theo hệ thống khép kín.



Người trông coi hòn đảo này là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao to lực lưỡng.



Thẩm Thất bị làm hết hồn khi nhìn thấy người này.



Chiều cao của người này cao hơn hai mét, vừa cao vừa cường tráng.




Thẩm Thất cảm thấy khuôn mặt của mình sắp phải cháy lên mất rồi!



Sao lại hỏi cô như vậy chứ?



Thật sự xấu hổ lắm có biết không?



Giờ bắt cô phải trả lời như thế nào bây giờ?



Hắn đã giày vò cô suốt một đêm có biết không vậy?



Thẩm Thất giơ tay đẩy ngực của Hạ Nhật Ninh ra, hơi bực tức nói: “Anh cố tình có phải không?”



Hạ Nhật Ninh khẽ cười một tiếng.



Hắn quả thật yêu đến chết mất khuôn mặt vừa ngại ngùng vừa tức giận của Thẩm Thất.



Quá sinh động rồi.



Thẩm Thất nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Em đi xem hồ cá đây!”



Sau khi nói xong, Thẩm Thất bịt tay lại chạy mất.



Nhìn thấy bóng dáng chạy trốn của cô, Hạ Nhật Ninh không nhịn được nữa bèn cười ha hả lên.



“Đợi anh đã, không có dấu vân tay của anh, thì người khác sẽ không thể vào trong được đâu.” Hạ Nhật Ninh bước lên phía trước, nhanh chóng đuổi theo Thẩm Thất.



Đến giờ dùng bữa trưa, Tiểu Xuân mới đi tới mới hai người đang chăm chú cho khỉ ăn đó về dùng bữa.



Chiếc điện thoại trong tay của Thẩm Thất cứ không ngừng chụp hình những con khỉ đó, nhìn thấy Tiểu Xuân, cô lập tức mỉm cười giơ tay ra nói: “Nghe nói con khỉ này là do anh đem từ Châu Phi về ư?”



Tiểu Xuân cười trả lời: “Vâng, lần trước khi đi bàn một hạng mục với tổng tài tại Congo, đây là món quà mà chính phủ nước đó tặng cho tổng tài. Vì con khỉ này mà tôi đã tốn rất nhiều công sức, nghĩ hết tất cả phương pháp mới có thể khiến nó khắc phục bệnh sợ độ cao của nó, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể trở về nước được!”



Thẩm Thất hiếu kỳ hỏi: “Vậy các anh phí công sức mang con khỉ này về để làm gì chứ?”



Tiểu Xuân mở miệng nói, sau đó lập tức xoay đầu qua nhìn Hạ Nhật Ninh.



Hiển nhiên, đây là một bí mật không thể tiết lộ được.



Hạ Nhật Ninh giơ tay ra bắn vào chóp mũi của Thẩm Thất: “Sau này thì em sẽ biết. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Nguyên liệu ở đây, đều được trồng từ những trình độ khoa học kỹ thuật cao cấp, hôm nay có thể cho em nếm thử.”