Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 112 :
Ngày đăng: 13:30 30/04/20
Khi về đến nhà ăn, Thẩm Thất vừa đi vào trong thì đã ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi.
“Woa, nhiều món quá.” Thẩm Thất nhìn thấy những món ăn trên bàn thốt lên: “Nhiều món như vậy, thì bao nhiêu người ăn?”
Nguyên một bàn như vậy, có tận năm mươi mấy sáu mươi món ăn.
Cô và Hạ Nhật Ninh, công thêm một Thẩm Ân Ân không mời mà tới kia, thì cũng đâu thể nào ăn hết được, thật lãng phí.
Hạ Nhật Ninh thò tay sờ đầu Thẩm Thất:” Hắc Tử là người mà anh tin tưởng, cũng là người anh em của anh. Lượng ăn của anh ấy lớn hơn người thường rất nhiều lần, cho nên mới làm nhiều hơn một chút.”
Thẩm Thất gật đầu.
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ kéo ghế ra cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, Thẩm Thất bất chợt cúi xuống ngửi mùi vị của các món ăn trên bàn, sau đó đưa một ngón tay cái về phía Hắc Tử: “Mùi hương rất tuyệt!”
Nghe thấy lời khen của Thẩm Thất, Hắc Tử xoa đôi bàn tay vào nhau, hơi ngại ngùng nói: “Chỉ cần thiếu phu nhân không chê cười là được rồi.”
“Anh kêu tôi Tiểu Thất là được rồi. Anh là bạn của Nhật Ninh, nên cũng sẽ là bạn của tôi.” Thẩm Thất chân thành cười nói.
Đúng lúc này, Thẩm Ân Ân đang từ bên ngoài đi vào, cô nhìn thấy Hắc Tử đang định kéo một chiếc ghế ra để ngồi cạnh Hạ Nhật Ninh, bén kêu lớn lên: “Này, đây là chỗ ngồi của tôi, anh không thể ngồi ở đó được!”
Hắc Tử vô cùng hoang mang không biết nên làm thế nào.
“Đừng nghe lời nói bậy của cô ấy.” Thẩm Thất lập tức nói: “Anh ngồi đó là đúng rồi.”
Thẩm Thất đi tới trước bàn ăn, nhìn vào chỗ ngồi đó, chợt không vui nói: “Vậy tôi ngồi đâu?”
Hắc Tử chẳng hiểu gì cả: “Đương nhiên ngồi kế bên chị của cô rồi!”
Thẩm Ân Ân mở miệng nói: “Cái gì? Bắt tôi ngồi kế bên cô ta ư? Cô ta xứng đáng sao?”
Vừa dứt lời, Thẩm Ân Ân liền lấy tay bụm miệng lại.
Chết rồi chết rồi, sao lại nói những câu trong lòng ra thế này.
Sắc mặt Hắc Tử kinh ngạc vô cùng.
Hạ Nhật Ninh chỉ cười mà không nói gì.
Nhưng Thẩm Thất lại không cảm thấy ngại ngùng gì cả.
Đã rất nhiều năm bị mắng chửi như vậy rồi, nếu chỉ vì một câu nói như vậy mà cũng cảm thấy ngại ngùng thì những nỗi khổ trước kia mà cô đã từng chịu đựng cũng uổng phí hết cả rồi.
“Không... không phải...” Thẩm Ân Ân ấp úng nói: “Tôi chỉ đang nói đùa mà thôi.”
Thẩm Thất thản nhiên nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, nơi này là nơi của Hắc Tử, đừng nên thất lễ. Cô ngồi xuống ăn cơm đi.”
Thẩm Ân Ân lúc này mới giận dữ liếc Thẩm Thất một cái, xong lại ngồi xuống kế bên Thẩm Thất.
Bữa cơm này, Thẩm Thất ăn vô cùng ngon miệng.
Hắc Tử nhìn thấy Thẩm Thất thật lòng yêu thích như vậy, càng cười vui mừng hơn.
Trong lúc mơ màng, thì cửa phòng xuất hiện trước mặt cô.
Thẩm Ân Ân đẩy cửa phòng ra, loạng choạng xông về phía trước.
Cô nhìn thấy trên giường có một người đang nằm đó.
Tấm lưng của người đó đang nằm đối diện với Thẩm Ân Ân.
Trong mắt Thẩm Ân Ân, tấm lưng to lớn ấy lại dần dần biến thành thân hình cao to thon gọn của Hạ Nhật Ninh.
“Nhật Ninh, em đến rồi! Em phải làm người đàn bà của anh! Em phải làm thiếu phu nhân của Hạ Gia!” Thẩm Ân Ân xông lên như hổ báo, nóng vội chồm lên người của người đó.
Thẩm Thất vừa mới ăn cơm xong, nghe thấy trên lầu có tiếng động, bèn nhìn lên trên nói: “Sao em nghe thấy trên lầu có tiếng động vậy? Có phải có thứ gì đó bị rớt rồi không?”
Hạ Nhật Ninh nhìn Tiểu Xuân một cái, Tiểu Xuân bèn gật đầu với hắn.
Hạ Nhật Ninh lập tức biết được đã tiến triển tới đâu rồi.
Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: “Có tiếng gì đâu chứ? Đây là địa bàn của chúng ta. Có lẽ chỉ là Hắc Tử ngủ say qua, đụng trúng cái gì thôi.”
Thẩm Thất nghĩ, cũng đúng ha.
Ở đây có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
“Vừa mới ăn no, đừng nên về phòng nằm, nếu không sẽ không tiêu hóa được.” Hạ Nhật Ninh không muốn con thỏ con này nhìn thấy thứ không nên thấy, bén lập tức di chuyển sự chú ý của cô: “Em có muốn đi phòng thí nghiệm xem thử không?”
Thẩm Thất sáng mắt ra: “Phòng thí nghiệm ư?”
“Ừ, hai tầng dưới đều có phòng thí nghiệm.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười gật đầu: “Hòn đảo này lớn bao nhiêu thì phòng thí nghiệm lớn bấy nhiêu.”
Miệng của Thẩm Thất lại mở to thêm một lần nữa.
Ôi trời đất ơi!
Hạ Nhật Ninh rốt cuộc đã làm gì với hòn đảo này thế này!
Tại sao những việc mà hắn làm, cô đều không hiểu gì hết?
Hạ Nhật Ninh thò tay nắm lấy tay của Thẩm Thất, xoay người đi đến một cái thang máy, giơ ngón tay lên giải mã vân tay trên cửa, sao đó đáp thang máy xuống đó.
Tiểu Xuân và Tiểu Hà cứ lặng lẽ đi theo sau hai người.
“Em có biết tại sao anh và Tiểu Xuân phải đi Congo không?” Đôi mắt đẹp đẽ của Hạ Nhật Ninh, không cách nào che giấu được nụ cười vui vẻ của hắn.
Thẩm Thất hoang mang lắc đầu.
“Đây là hiệp ước mà anh vừa mới ký kết với chính phú của Congo. Nếu anh có thể cấy được sản phẩm sinh trưởng thích hợp hơn với bên đó, thì tất cả những khoáng sản trong Congo, anh đều sẽ chiếm được một nửa thị phần trong đó.” Giọng nói của Hạ Nhật Ninh rất bình thản, nhưng câu nói này lại khiến Thẩm Thất không cách nào trả lời được một chữ nào cả.
Hèn gì Hạ Gia lại giàu có như vậy, chuỗi sản nghiệp của Hạ Gia quả thật quá đáng sợ mà!