Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 113 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Dưới hầm vô cùng trống rỗng.



Toàn bộ đều dùng tấm thép dày mấy chục cm để chống đỡ.



Thẩm Thất nhìn thấy một màu xanh um tùm trước mặt.



Phòng thí nghiệm trên dưới gồm hai tầng, tầng thứ nhất toàn bộ đầu thuộc tầng trồng trọt.



Trồng trọt những hạt giống vừa mới nuôi cấy ra được.



Thẩm Thất đi xuyên qua những loài thực vật này, cứ cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.



“Bữa trưa mà chúng ta vừa ăn, được hái từ đây ra cả ư?” Thẩm Thất ấp úng mở miệng: “Nếu trên trái đất này xảy ra ô nhiễm sinh học tận thế, chúng ta cũng có thể sống một cách an toàn sao?”



Tiểu Xuân và Tiểu Hà không nhịn được nữa, bèn cười phì ra.



“Thiếu phu nhân, chắc cô cũng xem đủ rồi?” Tiểu Hà mở miệng nói: “Nhưng mà, nếu thật sự xảy ra những biến cố như vậy, thì hòn đảo nảy của chúng ta ngay đến việc chứa đựng mấy ngàn người cũng đều không có vấn đề gì cả.”



Thẩm Thất kinh ngạc gật đầu.



Lợi hại quá!



Đi qua tầng một, liền xuống đến tầng hai.



Thẩm Thất nhìn thấy rất nhiều người đang bận rộn trên chiếc bàn làm việc của mình.



Bên cạnh mỗi người đều có một đống ống nghiệm và chất hóa học.



Sau đó là một đống máy tính được xếp cạnh nhau, mỗi một máy đều đang quan sát trạng thái sinh trưởng của từng loại thực vật.



Thẩm Thất cảm thấy mình thật sự đang được xem các thước phim về khoa học kỹ thuật vậy!



A không, thước phim về nông nghiệp!



Congo, là một quốc gia có sản lượng khoáng sản chiếm địa vị vô cùng quan trọng trên toàn cầu.



Nếu Hạ Nhật Ninh có thể nắm được một nửa cổ phần khoáng sản...



Trời ơi, thật không dám tưởng tượng được!



Chẳng trách sao Hạ Nhật Ninh dám nói rằng, mười cái Phùng Gia cũng không cách nào lên mặt được với hắn!



Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Đất nước Congo này, phát triển càng ngày càng mạnh mẽ, và ở trong tương lai, một số ít các loại khoáng sản sẽ chiếm địa vị chủ đạo. Nhưng nếu kinh tế của một đất nước phát triển, mà nông sản lại không theo kịp, thì sẽ bị cản trở sự phát triển của nước đó. Những loại hạt giống mà anh nuôi cấy, tất cả đều sẽ được vận chuyển đến Châu Phi, đều được đặc biệt cải thiện để sinh sống tại điều kiện môi trường và độ ẩm của nơi đó. Em hãy nhìn xem những chuyên gia này, đều là những chuyên gia nông nghiệp và ADN mà anh mời đến từ trên thế giới.”



Thẩm Thất suýt chút nữa đã phải quỳ xuống thán phục rồi.
Buổi tối khi họ trở về, thì đã xách theo một thùng lớn cá biển mang về.



Thẩm Thất tự động qua đó giúp đỡ, sau đó đã nấu một nồi canh cá rất to cùng với các vị đầu bếp tại đây.



Vì thế những con người ở đây, đều được vinh hạnh uống hồi canh cá do tận tay phu nhân tổng tài nấu.



Thẩm Ân Ân sắc mặt trắng bệt ngồi ngay tại đó, ánh mắt ác độc như muốn đâm xuyên vào cơ thể của Thẩm Thất, đến khi nào có thể đâm chết cô ta mà thôi!



Nhưng bây giờ cô ấy chỉ muốn nhưng không thể làm được.



Bị dày vò hết nửa ngày, cô ta quả thật đã mệt mỏi không còn chút sức lực nào rồi!



Nhưng cô ta vẫn không để cho Thẩm Thất nhìn thấy sự khác thường, nên chỉ có thể gắng gượng đi ăn tối.



Cô ấy tuyệt đối không để cho Hạ Nhật Ninh biết được chuyện vừa mới xay ra!



Cô ấy tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai cản trở cô ấy trở thành thiếu phu nhân của Hạ Gia!



Thẩm Thất nhìn thấy sức khỏe của Thẩm Ân Ân dường như không tốt lắm, nên đã bưng một chén canh lớn qua đó cho cô ta.



“Không khỏe thì về phòng nghỉ sớm đi.” Thẩm Thất bỏ chén canh xuống, xoay người rời khỏi.



“Không cần cô giả vờ tốt bụng!” Thẩm Ân Ân không hề nể mặt, trong mắt của cô ta, tất cả hành động của Thẩm Thất đều đang thể hiện sự kiêu ngạo với cô ta.



Thẩm Thất lắc đầu vô vị.



“Thẩm Thất, vị trí của cô sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi!” Thẩm Ân Ân tiếp tục giận nói sau lưng Thẩm Thất:”Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không thể nào thay đổi được!”



Thẩm Thất hướng lưng về phía Thẩm Ân Ân, cô dừng chân lại, cười gượng gạo.



“Tôi nói cho cô biết, Thẩm Thất, cô không xứng đáng có được hạnh phúc!” Thẩm Ân Ân ác độc nói: “Cô và anh trai của cô, đều không xứng đáng!”



“Vậy sao? Vậy thì chúc cô hạnh phúc.” Thẩm Thất không muốn nói tiếp với Thẩm Ân Ân nữa, liền nhanh chóng rời khỏi.



Đến tối, khi Thẩm Ân Ân trở về phòng, cô ôm lấy điện thoại khóc lóc với Thẩm phu nhân: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đã cho con thuốc gì vậy! Sao con lại không thể lên giường được với Hạ Nhật Ninh, mà lại đi ngủ với một người đàn ông khốn khiếp chứ?”



Thẩm phu nhân vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Ân Ân, con nói lại một lần nữa đi, nói rõ ràng! Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”



Thẩm Ân Ân lúc này mới kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Thẩm phu nhân biết.



Thẩm phu nhân trong điện thoại vô cùng thất vọng nói “Cũng tại mẹ! Mẹ đã quên nhắc nhở con! Loại thuốc này không được dùng quá liều, nếu không thi2 sẽ không tỉnh táo được! Ân Ân, con có chắc chắn người đó không phải là Hạ Nhật Ninh không?”



Thẩm Ân Ân chợt hét lên trong điện thoại: “Đều tại mẹ! Bày kế kiểu gì thế này! Bây giờ thì tốt rồi! Sao con còn có thể ở bên Hạ Nhật Ninh nữa đây?’