Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 118 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


“Em... em đã thích một người phụ nữ khác. Cô ấy tên là Thẩm Thất, em gái của cô ấy Thẩm Ân Ân vốn dĩ được gả cho anh. Kết quả là vào ngày cưới hôm đó, cô ấy phải gả thay cho em gái, còn em phải lấy vợ thay anh, cứ trời xui đất khiến như vậy...” Giọng nói của Hạ Nhật Ninh ngày càng kiên định: “Sau này em mới phát hiện, người phụ nữ này rất phù hợp với những tiêu chuẩn của em, em cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy cô ấy, thì có một cảm giác quen thuộc vô cùng.”



Hạ Nhật Kỳ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh ta yên lặng một hồi, bèn nói: “Nhưng mà, cô gái đó đã đang bay tới đó rồi. Nhật Ninh, hay là cứ gặp thử đi. Nếu em không muốn để lại bất cứ hối tiếc gì trên đời này.”



Hạ Nhật Ninh cười một cách bất lực: “Đành vậy thôi.”



Trong lúc dùng bữa, Hạ Nhật Ninh vô cùng thất thường, hắn không hề chọc ghẹo Thẩm Thất gì cả, cứ yên lặng ngồi suy ngẫm tại chỗ.



Cảm giác bất an trong lòng Thẩm Thất, ngày càng mãnh liệt hơn.



Thẩm Thất yên lặng ngồi đó, không hỏi bất cứ thứ gì cả.



Là do hắn đã chán ghét mình rồi ư?



Hay là, hắn chỉ xem cô như một con thú cưng, thỉnh thoảng đem ra chọc ghẹo cho vui?



Thú cưng ư?



Giống như hai con thỏ núi lửa mà cô nuôi ư?



Đúng rồi, hắn cứ thích gọi cô là con thỏ con mà



Xem ra, cô thật sự chỉ là thú cưng mà thôi.



Là một con thú cưng, thì ít nhất cũng phải có sự tự giác của thú cưng.



Cô không hỏi cũng không nghe gì cả, mới chính là sự tự giác của thú cưng.



Từ nhỏ đến lớn, cô cứ dựa vào tự giác của cô, mới có thể sinh sống bình yên trong nhà của Thẩm Gia.



Vậy thì bây giờ, cô ấy cũng nên tự giác hơn, không nên khiến người khác phải chán ghét nữa.



Dù sao thì, hắn chỉ nói hắn thích cô, nhưng lại chưa từng nói rằng hắn yêu cô.



Thích và yêu, có sự khác biệt vô cùng lớn.



Thẩm Thất cứ ở đó suy nghĩ lung tung, tâm trạng của Hạ Nhật Ninh đang ngồi đối diện cũng rất phức tạp.



Nhìn thấy Thẩm Thất yên lặng như vậy, Hạ Nhật Ninh cảm thấy khổ sở vô cùng.



Hắn thừa nhận, hắn đã rung động mất rồi.



Hắn muốn người phụ nữ này ở bên cạnh hắn, thậm chí là suốt đời này đều bên cạnh hắn.



Nhưng mà, giấc mơ đẹp đẽ lúc hắn còn nhỏ, lại chính là điểm yếu chết người của hắn.



Năm ấy, người con gái đó năm tuổi, hắn tám tuổi.



Ngày đó, hắn bị ném vào trong rừng tiến hành đợt huấn luyện sinh tồn trong hoang dã, khi hắn đói bụng nằm xuống sắp trút hơi thở cuối cùng, thì một thiên sứ nhỏ nhắn từ trên trời rơi xuống, chia hết thức ăn và nước của cô cho hắn.
Vậy thì, cô là gì chứ?



Hắn nói hắn thích cô, lại là sao chứ?



Thẩm Thất ơi Thẩm Thất, cô nên làm sao đây?



Một trái tim đã tan nát, liệu còn có thể tìm lại được nữa hay không?



Thẩm Thất bước đi nhanh hơn, cứ như phải chạy trốn một cách hối hả vậy.



Đột nhiên cô ấy chỉ muốn làm một con đà điểu, núp mình vào trong, có lẽ như vậy sẽ không cẩn phải đối mặt với sự thật đáng sợ này, có lẽ, cô sẽ không bị làm tổn thương nữa.



Hạ Nhật Ninh nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của Thẩm Thất, chợt tối tăm mặt mày lại.



Lúc này hắn cảm thấy rối loạn vô cùng,



Hắn vốn tưởng rằng hắn đã quên đi nhưng chuyện trong quá khứ, nhưng tùy theo việc xuất hiện của Lâm Khê, Hạ Nhật Ninh đột nhiên phát hiện, những ký ức đó vẫn nằm trong đầu hắn, chưa từng bị lãng quên.



Tiểu thiên sứ đối với Hạ Nhật Ninh mà nói, là một ánh sáng duy nhất tồn tại trong tuổi thơ đen tối của hắn.



Những ngày tháng bên cạnh tiểu thiên sứ, là một khoảng thời gian rực rỡ nhất trong những tháng ngày huấn luyện trong những phương pháp tàn khốc như địa ngục của hắn.



Khắc cốt ghi tâm, không cách nào quên được.



Hạ Nhật Ninh xoay người đi về phía phòng khách.



Hắn phải đi xem thử, người phụ nữ mà anh trai đã tìm được, liệu có phải là tiểu thiên sứ của hắn không.



Hạ Nhật Ninh vừa bước vào phòng khách, còn chưa kịp đi vào, thì hắn đã nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn bay vào người hắn, cô ôm chặt lấy hắn, ngọt ngào kêu lên: “Anh, cuối cùng em đã tìm được anh rồi.”



Hạ Nhật Ninh cứng đơ cả người.



Cảm giác đầu tiên của hắn, lại không phải là vui mừng ôm cô ấy vào lòng, mà lại là muốn hất đối phương ra khỏi người hắn!



Hạ Nhật Ninh cố gắng chịu đựng sự chán ghét đó, lấy tay kéo cô gái này ra.



Cô ấy này có một khuôn mặt rất xinh đẹp, thân hình hoàn hảo, trang điểm rất tinh tế.



“Cô là Lâm Khê sao?” Hạ Nhật Ninh nhìn xuống, trong mắt tràn đầy cơn thịnh nộ.



Lâm Khê mê mẩn nhìn Hạ Nhật Ninh: “Nhiều năm không gặp, anh đã quên mất em rồi ư?”



Hạ Nhật Ninh không trả lời câu hỏi của cô.



Lâm Khê tiếp tục nói: “Nhưng em vẫn chưa hề quên anh. Em xin lỗi, lần đó em không cố tình ra đi không một lời từ biệt đâu, em có nỗi khổ của em. Lời hứa mà anh đã từng nói sẽ chăm sóc cho em suốt liệu có còn hiệu lực nữa không?”



Thẩm Thất rót trà đi tới trước cửa, thì vừa đúng lúc nghe được câu nói này.