Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1183 :
Ngày đăng: 13:45 30/04/20
“Được.” Hạ Nhật Ninh mãn nguyện thu chặt cánh tay: “Nhất định em phải đứng im tại chỗ chờ anh, đừng có chạy lung tung, chờ anh đến tìm em.”
Thẩm Thất gật đầu cười.
Hạ Nhật Ninh bế ngay vợ mình dậy, quay người đi về phía phòng ngủ.
Anh muốn dùng hành động nới với cô ấy, cho dù kết hôn mười mấy năm rồi, cô vẫn luôn là người mà anh yêu nhất.
Lễ mừng thọ lần này của Vưu Tâm Nguyệt, tổ chức rất long trọng.
Dà sao thì việc tổ chức yến tiệc vào các dịp lễ tết, Hạ gia đã quá thuần thục rồi.
Vì vậy, không ngoài dự kiến tứ hải chúc thọ, tám hướng biếu quà.
Những người có quan hệ với Hạ gia, hầu như đều gửi quà đến, nhất là gia đình thông gia Thẩm gia và các thông gia khác ở Đông Bắc nữa.
Sự náo nhiệt của bữa tiệc, không có lời nào tả nổi.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt cái đã đến tết Nguyên Đán rồi.
Và ký túc xá của Học viện Quý tộc Duệ Hà cũng chính thức khánh thành.
Vì các học sinh của Học viện Quý tộc Duệ Hà quá nhiệt tình, nên nhà trường không cần bỏ ra một xu nào, các bạn học sinh đã quyên góp đầy đủ số tiền rồi.
Toàn bộ ký túc xá từ phần nguyên vật liệu kiến trúc đến đồ dùng trang trí, toàn bộ đều sử dụng chất liệu tốt nhất, vừa bảo vệ môi trường vừa kinh tế lại an toàn.
Việc xây dựng ký túc xá, đã rèn luyện nâng cao rất nhiều khả năng lao động chân tay và khả năng nắm bắt của học sinh.
Đây chính là một buổi thực hành tốt nhất.
Vì vậy các gia tộc có con em theo học tại trường này, đều rất ủng hộ.
Gia đình nào kinh doanh vật liệu xây dựng, sẽ cung cấp nguyên vật liệu xây dựng.
Gia đình nào kinh doanh đồ kim khí, sẽ cung cấp đồ dùng kim khí.
Sắc mặt Gia Cát Du Du tối sầm xuống.
Vừa rồi khi nghe thấy tiếng mèo kêu Gia Cát Du Du đã cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì, Học viện Quý tộc Duệ Hà là nơi học tập của quý tộc, không thể nào tồn tại mèo hoang được.
Vì vậy sau khi rời đi không xa lắm, cô bé lập tức quay lại kiểm tra tình hình.
Khi cô bé phát hiện dưới đất có chiếc khăn tay, sắc mặt lập tức không ổn!
Vừa rồi có người ở đây, và chắc chắn là đã nghe thấy cuộc trao đổi của họ.
Người đó là ai đây?
Gia Cát Du Du cầm chiếc khăn tay lên nhìn chăm chú. Chiếc khăn tay này không phải đồ hiệu hay là hàng bản giới hạn, cũng tuyệt đối không phải đồ đặt làm cao cấp.
Các học sinh bình dân trong trường cũng chỉ có từng đấy người, với lại chiếc khăn tay này là của con gái dùng, vậy thì chỉ có mấy người đó thôi.
Đột nhiên Gia Cát Du Du nắm chặt chiếc khăn vào lòng bàn tay.
Sắc mặt cô bé bắt đầu hoảng loạn hơn rất nhiều.
Mình tuyệt đối không thể để người khác phát hiện việc này, nếu không, cuộc đời mình coi như xong rồi.
Làm sao đây, làm sao đây?
Không được, nhất định phải tìm ra chủ nhân chiếc khăn tay này, sau đó diệt khẩu!
Gia Cát Du Du hạ quyết tâm, lau khô những giọt mồ hôi trên trán, nhanh chóng quay người trở về bữa tiệc.
Gia Cát Du Du nhìn một lượt xung quanh, ánh mắt cô bé dừng lại trên người Cung Tử Á, cô bé giả vờ vô tình ngồi bên cạnh Cung Tử Á nói: “Bạn Cung Tử Á, cậu có bị mất thứ gì đó không? Ví dụ như, một chiếc khăn tay? Tớ vừa nhặt được một chiếc khăn tay ở ngoài kia, không biết có phải của cậu không.”
Cung Tử Á đưa tay sờ vào túi, vừa cho tay vào túi theo thói quen, cô bé lập tức dừng lại, sau đó giả vờ ra vẻ gãi đầu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên hỏi ngược lại Gia Cát Du Du: “Khăn tay gì nhì? Hình như hôm nay mình không hề mang khăn tay mà? Có phải người khác đánh rơi không?”
Gia Cát Du Du sau khi nghe Cung Tử Á nói vậy, ánh mắt hơi nghi hoặc quay hai vòng trên khuôn mặt bạn rồi nói: “ồ, có lẽ là người khác đánh rơi.”