Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1182 :

Ngày đăng: 13:45 30/04/20


“Bác cả ơi, bác ở bên ngoài bao nhiêu năm, chắc chắn được nghe và chứng kiến rất nhiều chuyện hay đúng không?” Thẩm Hà không kìm nổi hiếu kỳ nói: “Bác có nghe được chuyện nào mà chúng tôi không biết không?”



Thẩm Thất lườm con một cái: “Lại nghịch rồi.”



Thẩm Hà lè lưỡi với Thẩm Thất, làm ra biểu cảm nũng nịu.



Cả nhà cùng cười ồ lên, Hạ Nhật Kỳ cũng vừa cười vừa nói: “Nếu nói đến những chuyện hay ho, thật sự là không có. Những chuyện lớn mà bác biết, chắc các cháu cũng đều biết hết rồi. Nhưng mà, bác có nghe nói một số chuyện nhỏ, có lẽ các cháu không biết.”



Cả nhà chăm chú nhìn Hạ Nhật Kỳ, nghe anh nói về những chuyện thú vị gặp ở bên ngoài.



Hạ Nhật Kỳ vừa cười vừa nói: “Những năm bác sống ở bên ngoài, rất ít khi có mặt ở giới thượng lưu, đa số thời gian đều cùng vợ con, sống một cuộc sống ẩn cư bình thường. Tuy bác cũng không thiếu những số tiền đó. nhưng không muốn quá phô trương. Vì vậy, bác chỉ ở căn nhà hơn một trăm mét vuông, lái chiếc xe trị giá mấy trăm triệu, ăn những đồ ăn của người bình thường, làm những công việc tuy khô khan nhưng lại rất có ý nghĩa. Trong môi trường làm việc như vậy, những câu chuyện ngoài luồng và tin đồn lại được nghe rất nhiều. Trong đó không ít là những tin đồn về Hạ gia. Nếu không phải bác xuất thân từ Hạ gia, nghe họ kể có bài có bản như vậy, chắc bác cũng tin mất thôi.”



Thẩm Hà không kìm nổi lại hỏi tiếp: “Thế những người bên ngoài họ nói chúng ta như thế nào à bác?”



Thẩm Duệ ấn nhẹ vào đầu mũi Thẩm Hà: “Lại lắm lời rồi.”



Thẩm Hà nhăn mũi rồi bĩu môi về phía Thẩm Duệ.



Hạ Nhật Kỳ tiếp tục nói: “Có lẽ những người bên ngoài không hiểu về sự tồn tại của giai cấp chúng ta. Họ luôn tưởng chúng ta có lẽ đều không có việc gì để làm, hàng ngày chỉ ăn chơi nhảy múa cờ bạc gái gú, nói chung là không thiếu tiền.”
Sáu đo Hạ Nhật Kỳ lại kể thêm những chuyện khác, mới dần dần nguôi ngoai bớt đi cảm xúc của mọi người.



Để thêm phần náo nhiệt, con của Hạ Nhật Kỳ cũng kể những chuyện xung quanh họ cho mọi người nghe.



Thẩm Hà và Thẩm Duệ là anh cả và chị cả, còn tặng quà cho họ nữa.



Cả nhà cứ thế vui vẻ náo nhiệt ăn cơm, sau khi ăn xong, Hạ Nhật Kỳ và Hạ Nhật Ninh hai người đi chỗ khác nói chuyện riêng.



Thẩm Thất sợ chị dâu không quen, cũng kéo cô đến công viên sau nhà tâm sự.



Buổi tối lúc đi ngủ, Hạ Nhật Ninh đột nhiên ôm lấy Thẩm Thất, không nói một lời nào cứ thế ôm lấy cô.



Thẩm Thất mặc kệ anh cứ thế ôm lấy mình, cô khẽ lên tiếng: “Anh sao thế?”



“Tiểu Thất, tự nhiên anh cảm thấy rất may mắn, có được em bao nhiêu năm, Giờ nhìn các con cũng dần trưởng thành, anh mới chợt nhận ra, chúng ta đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi. Nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, anh vẫn muốn mãi mãi mãi mãi bước tiếp cùng em.” Giọng nói của Hạ Nhật Ninh kèm theo chút buồn bã: “Nhưng anh rất sợ, sau khi chúng ta già đi, lúc chúng ta già nua rồi, không thể không buông tay rời xa nhau.”



“Vậy chúng ta hãy hẹn ước kiếp sau gặp lại nhau.” Trong đáy lòng Thẩm Thất mềm nhũn, cô nhẹ nhàng an ủi anh: “Kiếp sau nữa, rồi kiếp sau sau nữa. Em vẫn đứng im tại chỗ chờ anh, chờ anh đến tìm em. Chỉ cần anh vẫn có thể tìm được em, vậy chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau.”