Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1295 :
Ngày đăng: 13:46 30/04/20
Sau khi xuống xe, Văn Gian Thanh nắm lấy ngón tay của Vy Vy một cách rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi như đã làm như vậy rất lâu rồi.
Vy Vy hơi giật mình, cô liền rút lại tay theo thói quen.
Nhưng đâu biết Văn Gian Thanh đột nhiên lấy sức nắm chắt ngón tay của cô, nhất quyết không chịu buông ra.
Vy Vy không giằng được tay ra, đành cứ để anh làm như vậy.
Văn Gian Thanh nói nhỏ: ‘gia đình này thật sự là một nhà ẩm thực chính thống. Nghe nói tay nghề gia đình họ, năm xưa đã từng phục vụ cho Nam Phương Hoàng Hậu đó. Sau khi xuất cung, cũng không làm công việc khác, rồi sau đó, nhiều sự thay đổi, và gặt hái được nhiều thành công, bây giờ họ đã trở thành nhà tỷ phú ở địa phương. Bình thường họ rất ít khi mời khách đến nhà ăn cơm. Nhưng hay mời chị và mọi người đến! Vì chị bận quay phim không có thời gian đến, nên đã để tớ đến.”
Vy Vy từ từ mở lời nói: “Cậu nói như vậy, quá khiêm tốn rồi. Rõ ràng là, cậu cũng có tư cách đến đây mà.”
Văn Gian Thanh chỉ cười, anh không định giải thích về thân phận của mình.
Anh vẫn cảm thấy, tình cảm giữa bạn bè, không thể chỉ đơn thuần nhìn về hoàn cảnh gia đình.
Chỉ có trên cơ sở và điều kiện bình đẳng như vậy, tình cảm mới là chân thật nhất.
Vì vậy Vy Vy không hỏi, anh cũng không nói.
Khi Văn Gian Thanh và Vy Vy vừa xuất hiện ở tầng một ngôi biệt thự, lập tức có người ra nghênh đón.
“Văn thiếu, anh đến rồi à! Vị này là...” Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, rất lễ phép lên chào đón: “Tôi là người phụ trách ở đây, được cử ra đây đón anh!”
“Cô này là... bạn của tôi, Vy Vy!” Văn Gian Thanh vừa cười vừa giới thiệu.
Người đàn ông nhanh mắt nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, lập tức cung kính chào hỏi Vy Vy: “Chào chị Vy Vy! Mời anh chị sang bên này! Chị cẩn thận dưới chân có sỏi, đừng để mình bị thương!”
Vy Vy cười, nói lời cảm ơn, rồi theo Văn Gian Thanh bước vào cửa chính ngôi biệt thự.
Bước vào cửa, phong cách trang trí tone màu chủ đạo của toàn bộ ngôi biệt thự là màu trắng sữa rất thanh lịch, phối với chút màu hồng nhạt và xanh da trời.
Khiến người nhìn cảm thấy sáng bừng lên ngay lập tức.
Quả thật Vy Vy tỏ ra rất ngưỡng mộ: “Công chúa quốc dân! Công chúa đẳng cấp quốc tế! Bảo sao! Thật sự khiến người ta ngưỡng mộ!”
“Tớ chỉ muốn dẫn cậu đi xem những phong cảnh đặc biệt, những phong cảnh bình thường không thấy được.” Văn Gian Thanh nói với giọng rất thành khẩn: ‘tuyệt đối không có ý gì khác đâu.”
“Tớ hiểu, cảm ơn cậu.” Vy Vy vừa cười vừa nói: “Tớ không nghĩ khác đâu!”
Lúc này Văn Gian Thanh mới cười vui vẻ.
Đến buổi tối, Văn Gian Thanh đặt bàn ở một nhà hàng tốt nhất khu vực này.
Nhà hàng này tọa lạc ở vị trí tầng thượng của một tòa nhà cao tầng.
Từ trên tầng thượng nhìn xuống có thể ngắm nhìn được phong cảnh của nửa thành phố, và còn nghe được tiếng nước sông chảy mạnh từ xa.
Cả tầng thượng được trang trí rất nho nhã tinh tế.
Trên đó chỉ có một bàn ăn, khăn trải bàn màu trắng tinh, những bông hoa tươi nở rộ bên bàn.
Bộ bát đĩa bằng bạc nguyên chất, bày trí rất đẹp ở hai bên.
Vy Vy quay sang hỏi Văn Gian Thanh: “Cậu muốn chúng ta ăn tối ở đây sao?”
“Cậu thích không?” Văn Gian Thanh mở lời hỏi: “Đừng lo lắng, mọi việc có tớ rồi.”
Vy Vy vừa cười vừa gật đầu: “rất thích.”
Lúc này Văn Gian Thanh mới vui vẻ, kéo Vy Vy đến bàn ăn, có người ra kéo ghế cho họ ngồi xuống, sau đó lặng lẽ rời đi.
“Thật sự là nhờ vào phúc của cậu, mới có cơ hội ở một nơi đẹp như vậy dùng bữa tối.” Vy Vy không kìm nổi dâng trào cảm xúc: “Trong cuộc đời này, đúng là lần đầu tiên... may mắn như vậy.”
“Phải nói là, tớ cảm ơn cậu mới đúng.” Văn Gian Thanh nhìn Vy Vy rất nghiêm túc: “Mấy ngày này luôn làm phiền cậu. Tớ không biết phải báo đáp cậu như thế nào nữa, đành dùng cách quê mùa này, mời cậu ăn bữa cơm, tỏ lòng cảm ơn.”