Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1296 :

Ngày đăng: 13:46 30/04/20


Vy Vy cố dán mắt nhìn kỹ Văn Gian Thanh, ánh mắt đối phương hiện lên sự quyết tâm và nghiêm túc, nhưng Vy Vy lại có chút úp mở.



Trong lòng cô ấy bất chợt trở nên hỗn loạn.



“Không... không có gì...” Vy Vy nhanh chóng quay ánh nhìn sang hướng khác, nói: “Có thể gặp gỡ và quen biết nhau cũng là một duyên phận...”



“Đúng vậy, cho nên tớ rất trân trọng mối duyên phận này.” Văn Gian Thanh liền đáp lại: “Vy Vy, tớ...”



Vy Vy không dám nghe tiếp, lập tức ngắt lời anh ấy: “Có thể dọn món được chưa? Tớ có chút đói rồi!”



Ánh mắt Văn Gian Thanh thoáng hiện vẻ lạc lõng, và sau đó mỉm cười trả lời: “Tất nhiên.”



Nhân viên phục vụ của nhà hàng, lặng lẽ dọn món ăn lên, không quấy rầy cuộc nói chuyện của khách hàng.



Vy Vy nhìn thấy những món ăn tinh xảo trước mắt mình, lần đầu tiên cảm thấy có chút luống cuống.



Trước đây, những thực khách mà cô ấy phục vụ, cũng mời cô ấy ăn những nhà hàng rất cao cấp.



Tuy nhiên, vào thời điểm đó, cô ấy đều biểu hiện ung dung, ăn xong là coi như nhiệm vụ đã xong.



Thế mà bữa ăn ngày hôm nay, Vy Vy lại cảm thấy nhạt nhẽo và không mùi vị.



Cô ấy biết rằng ăn xong bữa ăn này, là coi như đại công cáo thành rồi.



Thế nhưng, tại sao trong lòng lại có một tâm trạng không nỡ rời xa chứ?



Điều này không được.



Đây không phải là niềm cảm xúc nên tồn tại trong đạo đức nghề nghiệp của cô ấy!



Vy Vy cúi đầu xuống không ngừng ăn đồ, và cũng không dám nói chuyện gì với Văn Gian Thanh.
Viên kim cương màu tím mang vẻ cao quý như công chúa vậy.



Sợi dây chuyền này đeo lên trên người liền khiến cho Vy Vy khí chất toát lên vẻ cao quý.



Văn Gian Thanh nói những lời nói từ tận đáy lòng: “Cậu thật sự rất hợp với sợi dây chuyền, rất là đẹp.”



“Cám ơn.” Vy Vy đưa tay vuốt ve sợi dây chuyền trị giá tới mười mấy triệu, trong lòng mang đầy nặng nề!



Văn Gian Thanh xem ra thật sự không vì chuyện của Tranh Tranh mà bị đả kích, hoàn toàn tránh được sự nguy hiểm.



Thế nhưng, kết quả thay lòng lần này của anh ấy, có hơi tốt quá không.



Đến nỗi, Vy Vy cũng không thể nào phân biệt đâu là lý trí và hiện thực.



Ăn xong bữa ăn, Văn Gian Thanh liền tiễn Vy Vy về nhà.



Trên đường trở về, cả hai đều không có nói chuyện.



Nhưng Văn Gian Thanh lại đưa tay mình nắm lấy tay của Vy Vy, một phút cũng không buông tay ra.



Tới cửa nhà căn hộ, Vy Vy không mời anh ấy vào trong, chỉ nói: “Thời gian không còn sớm, cậu hãy nghỉ ngơi sớm đi. Mai tớ có lẽ sẽ rất bận, sẽ không gửi tin nhắn cho cậu.”



Văn Gian Thanh tỏ vẻ thất vọng, nhưng anh ấy vẫn lịch thiệp trả lời: “Được, thế tối nay cậu ngủ sớm nha?”



“Ờ.” Vy Vy gật đầu: “Thế, chúc ngủ ngon!”



“Chúc ngủ ngon!” Văn Gian Thanh có chút luyến tiếc khi nhìn Vy Vy bước vào cánh cửa căn hộ, cho tới khi không thấy được bóng dáng mà từ từ rời khỏi.



Vy Vy đợi Văn Gian Thanh đi khỏi, lập tức từ mặt sau bức tường đứng lên, nhìn chằm chằm bóng xe rời khỏi của Văn Gian Thanh, toàn người ngơ ngác.