Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 130 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Lâm Khê đẩy ly cà phê đến trước mặt Thẩm Thất: “Tôi mời cô.”



Thẩm Thất nhìn biểu tượng Starbucks trên ly, không nhận lấy.



“Sao vậy? Khinh tôi ư?” Lâm Khê nhíu mày nhìn Thẩm Thất.



“Không.” Thẩm Thất lạnh lùng đáp: “Tôi không uống cà phê.”



“Thật không?” Lâm Khê nhìn chằm chằm Thẩm Thất, có vẻ không vui: “Hay vì không dám uống?”



Thẩm Thất cảm thấy bản thân ở cùng cô gái này lúc nào chính là giày vò bản thân lúc đó.



Trên đời này sao lại có loại người như vậy chứ?



Luôn khiến người ta muốn phát điên, luôn khiến người ta không muốn nói chuyện cùng.



Thẩm Thất không nói gì, không có nghĩa Lâm Khê sẽ tha cho cô.



Lâm Khê tiến lên trước, nhìn Thẩm Thất ở cự ly gần: “Chị dâu, có vẻ chị không hiểu lời tôi nói lần trước nhỉ?”



“Hả?” Thẩm Thất ngây người.



“Tôi nói chị đúng là không biết xấu hổ mà!” Lâm Khê nhếch miệng cười, đột nhiên cầm lấy ly cà phê trước mặt Thẩm Thất, hung hăng đổ lên người cô!



Ào!



Thẩm Thất bị bỏng nên lập tức đúng dậy.



Trước ngực ướt đẫm.



Tất cả người trong tiệm đều nhìn về hướng hai người.



Lâm Khê đột nhiên chỉ vào cô, lớn giọng nói: “Mọi người nhìn cho rõ nhé! Người phụ nữ này đã cướp mất người đàn ông của tôi, cướp đi chồng tôi! Cô ta là kẻ thứ ba!”



Thẩm Thất ngây người.



Cô không ngờ Lâm Khê lại nói như vậy!



Lâm Khê ngậm ngùi diễn tiếp: “Tôi xin cô ta rời khỏi người đàn ông của tôi, nhưng cô ta không chịu... Trên đời còn thiên lí không?”



Thẩm Thất quay đầu nhìn, mọi người trong tiệm đều đang nhìn cô, họ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô.



Thẩm Thất lắc đầu: “Không phải, tôi không có...”



Nhưng lời giải thích của cô đều không lại với lời của Lâm Khê.



Không ai chịu nghe cô giải thích.



Đúng lúc này có người đột nhiên đứng dậy, bước đến chỗ họ.



Thẩm Thất chưa kịp phản ứng, một chiếc áo khoác đã được choàng lên người, người đó ôm cô rời đi.



Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn.



`



Phùng Mạn Luân?
Có ảnh Phùng Mạn Luân ôm Thẩm Thất rời đi, có ảnh đi vào tiệm Chanel, có ảnh Phùng Mạn Luân trả tiền cho Thẩm Thất, có ảnh hai người cùng lái xe.



Sau cùng là instagram của Phùng Mạn Luân.



Phùng Mạn Luân rất ít đăng instagram.



Trên instagram ngoài phong cảnh thì không có gì khác.



Đột nhiên xuất hiện ảnh chụp với một người phụ nữa, đã gây chấn động lớn!



Mọi người đều đoán xem cô ta là ai.



Lúc chụp ảnh, Phùng Mạn Luân chỉ chụp góc nghiêng cả Thẩm Thất nên mọi người không nhận ra.



Nhưng Hạ Nhật Ninh lại nhìn thấy vết bớt của Thẩm Thất.



Vết bớt hình ngọn lửu, hắn không thể nhầm!



“Cùng đến Starbucks, Chanel, giờ lại cùng ăn cơm?” Hạ Nhật Ninh di con chuột, cười lạnh.



Phùng Mạn Luân, anh không đợi được nữa rồi ư?



Tiểu Xuân gõ cửa bước vào: “Tổng tài, Lâm Khê ở ngoài nói nhất định phải gặp anh.”



“Tôi biết rồi. Kêu cô ta chờ ở phòng khách.” Hạ Nhật Ninh gật đầu, đôi mắt phượng lướt nhìn bức ảnh của Phùng Mạn Luân, ánh mắt đầy sát khí.



Lâm Khê ngồi chờ ở phòng khách.



Lúc này cô ta vô cùng lo lắng.



Mấy ngày nay cô ta luôn tìm Hạ Nhật Ninh, nhưng dù cô hỏi thế nào thì quản gia cũng nói không có nhà.



Không có cách nào khác, Lâm Khê đành đến công ty tìm.



Không ngờ lần này lại tìm được.



Trừ khi có chuyện gì đó rồi?



Hạ Nhật Ninh đi từ ngoài của vào, ngồi trên ghế sofa.



Tiểu Xuân bưng cốc trà đến, rồi đặt cạnh tay Hạ Nhật Ninh.



“Tìm tôi có việc gì?” Hạ Nhật Ninh nhìn chằm chằm Lâm Khê.



Lâm Khê làm nũng nói: “Anh Nhật Ninh, lâu rồi anh không đến thăm em!”



“À, dạo này bận.” Hạ Nhật Ninh đáp lại một cách không thành ý cho lắm.



“Anh Nhật Ninh, không phải anh luôn muốn biết chuyện xưa kia của ba em sao? Không phải em không muốn nói mà là chuyện cũng không vẻ vang gì.” Lâm Khê bày ra bộ dạng ấm ức nhìn Hạ Nhật Ninh: “Không phải vì chuyện này mà anh giận em đó chứ? Em nghĩ rồi, chúng ta là người nhà, em không nên giấu anh. Cho nên em sẽ nói thật.”



Hạ Nhật Ninh vui vẻ hơn: “Ồ? Em nói đi.”



“Năm đó ba em không hề giàu có, em vô tình cứu anh cũng là trùng hợp. Cho nên anh mới không tìm được tin tức về em. Em vẫn muốn tìm anh nhưng không tìm được.” Lâm Khê cắn môi, nhớ lại từng lời người kia dạy.



Người đó nói, theo dự đoán thì người Hạ Nhật Ninh tìm năm đó có gia cảnh cũng chẳng tốt lắm.