Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 131 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Lâm Khê dựa theo kịch bản mà đối phương đã chuẩn bị sẵn, cô ta tiếp tục nói: “Anh Nhật Ninh, có phải anh ghét bỏ vì nhà em nghèo quá nên sẽ không thèm để ý đến em nữa phải không?”



Hạ Nhật Ninh từ vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ đột nhiên cười lên một cách nhiệt tình: “Sao lại thế chứ?”



Đương nhiên là hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta rồi!



Cứ diễn trò đi!



Hắn nhỡ rất rõ ràng, lúc đó tiểu thiên sứ nói với hắn rằng ba của cô ta được người ta gọi là ông chủ Lâm!



Ở trong hoàn cảnh đấy mà có thể được người ta gọi là ông chủ thì làm sao lại là người nghèo được chứ?



Tiểu thiên sứ đã dán băng cá nhân cho hắn không phải vì nhà nghèo mà là vì tiểu thiên sứ cho rằng băng cá nhân là vạn năng, bất kể là loại vết thương gì thì chỉ cần dán băng cá nhân lên thì đều có thể khỏi hẳn!



Về điểm này, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nói với ai cả.



Vậy thì, đối phương chắc chắn sẽ không biết chi tiết này.



Lâm Khê quả nhiên là được người khác sắp xếp đến đây.



Thú vị thật.



Hắn bỗng nhiên rất mong chờ màn kịch tiếp theo.



“Ba em bây giờ thế nào rồi?” Hạ Nhật Ninh nói một cách không nhanh không chậm: “Lúc nào có thời gian thì gặp nhau một chút.”



Lâm Khê tự nhiên đỏ mặt, cô ta nhăn nhó: “Đáng ghét, anh Nhật Ninh, nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp trưởng bối rồi, không được đâu?”



“Vì sao lại không được?” Hạ Nhật Ninh cười rất thoải mái: “Em đã ở bên cạnh anh lâu như vậy rồi, bây giờ cũng đến lúc anh nên gặp ba em rồi.”



Lâm Khê không chắc chắn mà nhìn Hạ Nhật Ninh: “Anh Nhật Ninh, anh nghiêm túc đấy à?”



Hạ Nhật Ninh đột nhiên xích lại gần, đôi mắt phượng của hắn ta nhìn Lâm Khê không chớp mắt: “Em nói xem?”



Đây là lần đầu tiên Hạ Nhật Ninh chủ động tiến lại gần.



Lâm Khê nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Hạ Nhật Ninh chợt tới gần thì trái tim cô ta đập nhanh hơn trong nháy mắt!



Ánh mắt của Lâm Khê đảo qua đảo lại nhìn Hạ Nhật Ninh.



Chỉ trong chớp mắt như thế mà Lâm Khê đột nhiên lóe lên một tia hy vọng.



Nếu như cô ta đúng là người mà Hạ Nhật Ninh tìm thì tốt biết mấy.



Không, hiện tại cô ta chính là người đó!



Chỉ cần cô ta cắn chặt răng, nhất quyết cho rằng cô ta là người mà Hạ Nhật Ninh cần tìm.
Phùng Mạn Luân khẽ ừ, hắn ta không nhịn được mà dời mắt sang phía Thẩm Thất.



Trong bóng tối, hắn ta không thấy rõ nét mặt của cô.



Nhưng mà chóp mũi lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt của cô.



Nó không giống như mùi hương của nước hoa mà là một loại mùi hương thanh nhã nhàn nhạt dường như không thể ngửi thấy, chắc là mùi sữa tắm và dầu gội của cô.



Thật đúng là... một cô gái sạch sẽ.



Sạch sẽ đến mức ngay cả nước hoa cũng không dùng.



Thẩm Thất mở cửa xe ra rồi đỡ Phùng Mạn Luân ngồi vào trong.



Đột nhiên Phùng Mạn Luân trượt chân một cái, Thẩm Thất đỡ lấy đối phương theo bản năng: “Cẩn thận...”



Cô không ngờ rằng Phùng Mạn Luân còn nặng hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, Thẩm Thất không kéo lấy Phùng Mạn Luân mà ngã vào trong lòng đối phương.



“A, tôi xin lỗi!” Thầm Thất nhất thời cuống lên, cô giơ tay chống xuống bên tai Phùng Mạn Luân để đứng dậy.



Phùng Mạn Luân ngẩn người tại chỗ.



Va chạm vừa nãy khiến cho hắn ấm áp cả cõi lòng, trái tim hắn không chịu khống chế nữa mà đập mạnh một cái.



Chuyện gì xảy ra thế?



Tại sao lại như vậy chứ?



Thẩm Thất tránh ra rất nhanh.



Dường như chỉ mới chạm vào thì liền kéo dãn khoảng cách ngay.



Ngọn đèn bên trong xe rất tối, có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau nhưng mà mắt thì không thể nào thấy rõ.



Thẩm Thất thấy Phùng Mạn Luân không nói gì thì lập tức xin lỗi không ngừng: “Thật xin lỗi, tôi không nên kéo anh. Bây giờ tôi sẽ đưa anh về nhà ngay.”



Ánh mắt của Phùng Mạn Luân lóe lên một cái sau đó chầm chậm trả lời: “Được...”



Lúc này thì Thẩm Thất mới thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức lùi sang bên ghế lái, cô xoay người về phía tay lái rồi lập tức khởi động xe.



“Anh nói địa chỉ cho tôi biết đi, có thể tôi cần chỉ đường một chút.” Thẩm Thất lập tức chọn chỉ đường rồi nhanh chóng định ra đường đi.



Phùng Mạn Luân lấy lại bình tĩnh, rồi hắn ta nói địa chỉ cho Thẩm Thất.



Hắn vốn muốn đưa Thẩm Thất đến một tòa biệt thự rồi giam lỏng cô, nhưng chỉ trong chớp mắt đó, tâm trạng của hắn ta liền thay đổi rất nhanh nên hắn ta đã nói địa chỉ nơi mình ở cho Thẩm Thất.