Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 137 :
Ngày đăng: 13:30 30/04/20
Đêm nay, người ngủ ngon nhất có lẽ chỉ có mỗi mình Hạ Nhật Ninh.
Hôm nay Hạ Nhật Ninh rất là vui.
Tác phẩm đầu tay của cô vợ là dành cho hắn ta.
Anh trai của vợ cũng là do hắn ta nhận ra!
Thật là có cảm giác thành đạt!
Mấy hôm nay khi hắn ta đang phát rầu vì phải xử trí Lâm Khê, không có thời gian để chăm lo cho Thẩm Thất.
Bây giờ thì tốt rồi, sự xuất hiện của Thẩm Ngũ thật là quá đúng lúc.
Giao Thẩm Thất cho Thẩm Ngũ, thì hắn ta có thể có thời gian mà xử lý Lâm Khê rồi.
Dám mạo danh tiểu thiên sứ của hắn?
Hơ hơ, chuẩn bị chịu chết đi!
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thất được Thẩm Ngũ đưa ra ngoài.
Bởi vì, nguời nhà họ Thẩm đến.
Khi Thẩm thất thấy một đám người xuất hiện trước mặt, cả người đều ngây ra.
A? Những người này đều là người nhà bên ngoại sao?
Tại sao nhà ngoại lại đông đến thế!
Thẩm Thất vừa mới vào cửa, thì bị một bà bác ôm chầm lấy cô: “cháu gái ngoan của ngoại, ngoại cuối cũng tìm được con rồi! Nhà họ Lâm đáng chết kia, thiếu chút là làm mất cháu ngoan của bà!”
Thẩm Thất đơ cả người: “Vị lão phu nhân này...”
“Kêu lão phu nhân gì chứ, kêu ngoại!” những người khác trong nhà, cùng lúc nói tới.
Thẩm Thất có phần xấu hổ.
Bản thân từ nhỏ đến lớn chưa kêu ngoại bao giờ.
Hạ Nhật Ninh cũng cười theo: “Tạm được”.
“Như thế còn kêu là tạm được? Lần trược là do chúng ta may mắn, giành mất buổi đấu giá của Phùng Mạn Luân. Lần này là cậu thật sự tính kế hắn ta!” Văn Nhất Phi cười sảng khoái: “Nói lại, cậu làm sao biết được Lâm Khê là do Phùng Mạn Luân phái tới thế?”
“Không cần biết có phải Phùng Mạn Luân phái tới hay không, tôi cũng sẽ dùng việc này tính lên trên đầu Phùng Mạn Luân”. Hạ Nhật Ninh cười một cách cao ngạo, ngữ khí mang theo sát khí: “Hắn ta dám giữ lại Tiểu Thất, thì phải gánh chịu cơn giận của tôi.”
Văn NHất Phi im lặng một hồi, nói: “Yên tâm, bên đây có tớ gánh cho. Tớ đã nói với Phạm Thành và Phạm Ly rút ra năm trăm triệu nhân dân tệ, và sau đó nói với ông nội tớ cho một tỷ, lần này nói thế nào chúng ta cũng có thể lấy được dự án này.”
“Cám ơn nhé”. Hạ Nhật Ninh nói một cách chân thành: “Bây giờ biết bao nhiêu người cứ theo dõi nguồn vốn lưu động của tôi, muốn thừa nước đục thả câu, nên mọi việc đều trông vào cậu cả.”
“Quá xấu tính đi, ai mà chống đối với cậu, rõ ràng là tìm đường chết! Được rồi, cứ quyết định thế nhé.” Văn Nhất Phi nói xong câu này, liền cúp máy.
Hạ Nhật Ninh bỏ điện thoại xuống, miệng nở nụ cười, lạnh nhạt mà phóng túng.
Hắn ta biết, Phùng Mạn Luân cứ theo dõi tình hình nguồn vốn lưu động của hắn ta.
Trong việc đấu thầu lần này, trong lòng ai cũng không nắm chắc.
Bộ phận thương mại xúc tiến hoạt động lần này, chia ra mấy cái hạng mục.
Mấy hạng mục này đều nằm trong phạm vi năng lực tài chính của song phương, nên vấn đề tiền bạc, không phải thánh vấn đề.
Phùng Mạn Luân và Hạ Nhật Ninh đều là bậc thầy trên thương trường Á Âu, và hai người đều có đội ngũ và nền tảng riêng riêng của mình.
Phùng Mạn Luân không bằng Hạ Nhật Ninh chỉ duy nhất ở một điểm, đó là Hạ Nhật Ninh nắm trong tay thị trường châu Phi, mà Phùng Mạn Luân thì không có.
Cho nên lần tranh đấu này, cũng tính là ngang tài ngang sức.
Tính đến cùng, nếu như cho đi nhiều hơn sự đáp lại, thì cho dù Hạ gia giàu cách mấy, cũng không tham gia vào chuyện này.
Chính vì như thế, cho nên mọi người đối với nguồn vốn của đối phương đêu vô cùng quan tâm.
Hạ Nhật Ninh trông chừng Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân cũng thế.
Cho nên Hạ Nhật Ninh chơi chiêu địch bất động ta bất động, nhưng để người khác thay mình hành động!