Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 141 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua rồi.



Sau khi Hạ Nhật Ninh hoàn toàn ổn định lại được tình thế, hắn nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, không phải em nói muốn đi thăm ba sao? Ngày mai chúng ta đi có được không?”



Thẩm Thất đang ngồi ở bàn xem sách, bỗng ngẩng đầu lên: “Anh rảnh à?”



Hạ Nhật Ninh gật đầu, đưa tay xoa đầu Thẩm Thất: “Đã xử lý xong phần quan trọng rồi, phần còn lại đã giao cho người khác xử lý rồi.”



Ánh mắt Thẩm Thất sáng long lanh: “Ừm.”



“Đi sắp xếp chút đồ đi, sáng sớm mai chúng ta lái xe qua đó, dọc đường thư giãn một chút.” Đôi mắt Hạ Nhật Ninh đầy ý cười: “Để ba nhìn thấy em của hiện tại, có phải là rất giỏi rồi không?”



Có những lời này của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất cũng không ngồi yên được nữa, cô đứng dậy đi chuẩn bị chút đồ cúng bái.



Nhìn bóng lưng Thẩm Thất, đôi mắt Hạ Nhật Ninh ánh lên vẻ dịu dàng.



Thẩm Thất nhớ ra cũng nhiều năm rồi cô không đến thăm mộ cha nên nhất thời không biết mang gì đi.



Nhìn một bàn đầy đồ vật, Thẩm Thất từ từ ngồi xuống rồi mở một chiếc rương nhỏ ra.



Trong rương đặt mấy món đồ chơi hồi xưa.



Những món đồ chơi này đều là những thứ ba cô mua cho cô hồi nhỏ.



Hiện tại, nó đã vừa cũ vừa hỏng vừa quê mùa rồi.



Nhưng khi ấy, đây là những món đồ chơi tốt nhất ba mua cho cô.



Mỗi một một món đồ chơi đều chan chứa tình yêu thương ba dành cho cô.



Thẩm Thất đổ toàn bộ những món đồ chơi kia ra, chăm chút lau sạch từ cái một, lau đi lau lại rồi mới đặt xuống.



Đồ cô mang từ Thẩm gia đến đây không nhiều lắm, nhưng vẫn không quên đem theo cái rương đồ chơi này.



Tuy rằng ba đã mất, nhưng những món đồ chơi này còn đồng nghĩa với tình yêu của ông còn.



Sắp xếp xong xuôi, Thẩm Thất mới thở phào nhẹ nhõm.



Đáng tiếc hiện tại anh trai ở Đức rồi, nếu không hắn có thể đi thăm mộ cùng cô rồi.



Vậy để cô đi thăm ba thay phần của anh trai.



Thẩm Thất bảo người giúp việc đem đến cho cô chút tiền giấy, cô đích thân xếp những chồng tiền giấy.



Cứ xếp như vậy, xếp mất cả buổi chiều.
Phùng lão gia thấy Phùng Mạn Luân không hề cam chịu, lặng lẽ thở phào một cái.



Nhiều năm như vậy, Phùng Mạn Luân vẫn luôn cố gắng giữ gìn và xây dựng hình tượng.



Hắn vẫn luôn giữ mối quan hệ thân thiện với bên ngoài, giữ hình tượng hoàn mỹ trong sạch.



Cũng bởi cái hình tượng này của hắn, nên rất nhiều đơn vi đều bằng lòng hợp tác với hắn.



Vết nhơ trong hình tượng lần này quả thực đã mang đến một vài ảnh hưởng với Phùng gia.



Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.



Dù sao Phùng gia cũng là một gia tộc có bề dày kinh tế.



Ở tỉnh Nghệ An, ngoại trừ Hạ Nhật Ninh ra thì không ai có thể sánh bằng họ.



Bởi vậy, khi Phùng gia có ý định ngầm khống chế Hạ Nhật Ninh thì lời bịa đặt này cuối cùng cũng trở lên huyên náo.



Hạ Nhật Ninh cũng biết, chó rơi xuống nước đôi khi không thể đánh, một ngày bị cắn lại một miếng cũng khá đau nhức.



Vì vậy, dùng thủ đoạn mềm dẻo từ từ giết người mới là cách tốt nhất.



Lúc biết chuyện Phùng gia đang mở rộng quan hệ, hắn lựa chọn ngầm cho phép.



Phùng Mạn Luân đang chuẩn bị ra ngoài tìm nơi nào đó để uống rượu, Charles tiên sinh gọi điện thoại cho hắn: “Phùng à, rảnh không? Có muốn đến chỗ thầy không?”



Phùng Mạn Luân giật mình, cười khổ nói: “Thầy à, hiện tại thầy cũng chủ động tìm em sao?”



Charles cười: “Đến đây đi, chỗ này của thầy đã chuẩn bị rượu ngon rồi. Ừm, đừng cho Tiểu Thất biết nhé.”



Phùng Mạn Luân chợt mỉm cười.



Cũng giải tỏa khá nhiều được những lo lắng mệt mỏi trong mấy ngày nay.



Phùng Mạn Luân đáp: “Được, em đến ngay.”



Charles chuẩn bị một bàn rượu, rượu trắng, bia, rượu vang, rượu trái cây, ông bày lên mọi loại rượu đã tìm được ở mọi nơi trên thế giới.



Đáy lòng Phùng Mạn Luân chợt ấm áp.



Hắn xảy ra chuyện, Phùng gia chỉ lo lắng hắn có thể gượng dậy nổi từ trận đả kích này hay không, chứ không ai hỏi hắn có mệt hay không?



Thật không ngờ, khi còn bé chỉ theo học Charles trong một khoảng thời gian ngắn mà ông ấy lại quan tâm hắn giống như bậc cha chú của hắn vậy.