Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 142 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Hốc mắt Phùng Mạn Luân có chút ẩm ướt, hắn cố nén lại, không để cho bản thân biểu lộ ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Thầy, thầy chuẩn bị nhiều như vậy, Tiểu Thất lại lải nhải đó!”



Charles mỉm cười, làm động tác khóa miệng: “Tiểu Thất đi cúng bái ba con bé, sẽ không về trong thời gian ngắn được đâu. Mấy ngày này thầy sẽ uống cùng em vài chén.”



Phùng Mạn Luân hơi kinh ngạc: “Tiểu Thất không ở đây sao?”



Vậy mà hắn lại không biết.



Trong lòng Thẩm Thất, chẳng lẽ hắn không xứng được biết hay sao?



Bởi vì Thẩm Thất chỉ nói cho Charles, không nói cho hắn!



Trong lòng có chút chua xót, còn có thêm chút ghen tỵ.



Charles mỉm cười gật đầu nói: “Tiểu Thất đã xin phép thầy cho nghỉ mấy ngày, con bé nói sẽ gửi bài tập qua mạng cho thầy. Trước giờ thầy chưa từng thấy qua học sinh nào chăm chỉ hiếu học như vậy, có năng lực phân tích vấn đề, có tài hoa, lại rất cố gắng nỗ lực như vậy.”



Trong lòng Phùng Mạn Luân lại càng cảm thấy trống trải.



“Đúng vậy, cô ấy đúng là một người rất có tài năng.” Phùng Mạn Luân cố gắng loại bỏ cảm xúc tiêu cực trong đầu, rót cho mình một ly Vodka, thấp giọng hỏi: “Thầy là nhà thiết kế được trọng dụng của tập đoàn Hạ Thị, bây giờ qua lại thâm mật với em như vậy, không sợ Hạ Nhật Ninh biết sao?”



“Thầy chỉ là một nhà thiết kế, không phải chính khách, cũng không phải doanh nhân.” Charles nhún vai trả lời: “Chỉ là một thầy giáo bảo vệ học sinh của mình mà thôi!”



Hốc mắt Phùng Mạn Luân lại đỏ lên một lần nữa.



Câu nói cuối cùng đã khiến cho nước mắt của hắn dâng lên...



“Tiểu Thất, có phải cô ấy đã biết...” Phùng Mạn Luân không chắc chắn lên tiếng hỏi: “Biết chuyện của em.”



“Thầy không rõ là con bé có biết hay không.” Charles nói: “Lúc gần đi con bé còn dặn thầy bảo thầy chuyển lời cho em, bảo em cẩn thận bệnh dạ dày tái phát.”



Phùng Mạn Luân nghe được câu nói này, khóe mắt không khỏi ngấn lệ.



Mặc kệ Thẩm Thất biết hay không biết, đều không quan trọng nữa.



Quan trọng là, ở trên thế giới này, còn có người thật lòng quan tâm tới hắn.



Dù chỉ là một câu nói quan tâm rất bình thường.



Lại khiến cho hắn cảm nhận được ấm áp chưa từng có.



“Cạn ly!” Phùng Mạn Luân không hỏi thêm điều gì nữa, nâng chén ngỏ ý muốn cạn ly với Charles: “Thầy, cảm ơn thầy!”



“Rượu Vodka không tốt cho dạ dày!” Charles cầm một chén rượu trái cây chạm cốc với Phùng Mạn Luân: “Hay đổi một ly khác?”



Phùng Mạn Luân cười ha ha một tiếng, uống một hơi cạn sạch Vodka trong ly.




Thẩm Thất im lặng nhìn Hạ Nhật Ninh trả lời blog đến mức quên cả trời đất.



Cô quay người kéo cánh tay Thẩm Ngũ: “Anh Tiểu Ngũ, chúng ta về đi!”



Thẩm Ngũ cố nén cười: “Ừ, được, về đi!”



Hạ Nhật Ninh cất điện thoại di động, sau đó ôm Thẩm Thất từ phía sau: “Vợ đi về nhà, đương nhiên chồng phải đi theo rồi!”



Thẩm Ngũ im lặng nhìn lên trời.



Đây là tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị nổi danh cao ngạo lạnh lùng sao?



Vì sao bây giờ nhìn hắn lại buồn cười như thế?



Thẩm Thất đỏ bừng mặt, đưa tay chọc vào mu bàn tay Hạ Nhật Ninh: “Đừng làm loạn nữa, anh em đang ở đây đó!”



Thẩm Ngũ lập tức ho khan một tiếng, giả bộ như đang ngắm mây trên bầu trời: “Ôi, người cao tuổi, hoa mắt rồi. Đột nhiên lại mắc chứng mù tạm thời, thật sự khiến người ta buồn ngủ nha!”



Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đều bật cười.



Trở lại chỗ cũ, vệ sĩ và trợ lý đã dựng xong lều trại.



Ở bên hồ có mấy cái nồi, đang nấu canh cá.



Thẩm Thất từ xa đã ngửi thấy hương thơm, kinh ngạc nói: “Tối nay tôi không phải nấu cơm sao?”



Hạ Nhật Ninh và Thẩm Ngũ đồng loạt mỉm cười, Hạ Nhật Ninh đưa tay xoa đầu Thẩm Thất.



Bé con này, sao lại đáng yêu như vậy?



Màn đêm buông xuống, mọi người vây quanh đống lửa, uống canh cá, ăn đồ ăn ngon do đầu bếp nấu, gió đêm mát lạnh thổi qua, dễ chịu vô cùng.



Thẩm Ngũ nói: “Tiểu Thất, chờ có thời gian rảnh, anh đưa em về nhà chúng ta được không? Cảnh bầu trời đêm ở nhà chúng ta rất đẹp!”



Thẩm Thất gật đầu: “Được!”



“Đến mùa đông, bên cạnh còn có rất nhiều băng tuyết, ban đêm có thể dẫn em ra ngoài ngắm đèn băng, xem tượng điêu khắc bằng băng, tượng điêu khắc đó rất đẹp!” Thẩm Ngũ múc thêm cho Thẩm Thất một bát canh: “Mợ năm của em nấu canh còn ngon hơn canh này, đến lúc đó anh sẽ bảo mẹ anh ngày ngày nấu canh cho em!”



Thẩm Thất cố nén cười: “Mợ năm có đánh anh không đó?”



“Tại sao phải đánh anh?” Thẩm Ngũ nhíu mày.



“Bởi vì anh tiết lộ bí mật này cho em nha!” Thẩm Thất cắn thìa nói: “Nếu em trở lại, mợ năm nhất định mệt chết, cậu năm đánh anh là đúng rồi!”