Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1416 :

Ngày đăng: 13:48 30/04/20


Chỉ thấy Trịnh Khắc Kỳ chỉ huy mấy bạn học trong lớp mở ra một tấm bạt lớn.



Đúng, là một tấm bạt.



Tấm bạt đó trải lên khoảng đất trống trên sân, mọi người đi tới phòng học đều phải đi qua đây.



Trịnh Khắc Kỳ có treo một tấm biển không làm phiền ở chính giữa tấm bạt đó, bộ dạng có vẻ bí hiểm.



“Cậu ta đang làm cái quái gì vậy? Cứ lén la lén lút.” Thẩm Mạch nâng cằm: “Lễ hội này cho phép tìm trợ giúp từ bên ngoài sao?”



“Có thể sử dụng nhưng chỉ được ở mức cho phép.” Hạ Thẩm Châu vừa đánh bài vừa trả lời: “Nhưng không được quá đáng. Ví dụ, chúng ta không thể gia nhập mà chỉ có thể đứng ngoài nhìn. Mẹ em yêu cầu em phải xem từng chi tiết.”



Thẩm Mạch le lưỡi: “Cô siêu thật!”



Thẩm Viễn mở miệng nói: “Chúng ta nhúng tay vào, đúng là không công bằng.”



Phạm Đậu Đậu đánh xuống lá bài trên tay, nói: “Vị trí của chúng ta vốn không ở đây, chúng ta dù sao cũng có chút kinh nghiệm, chắc chắn giỏi hơn đám tân thủ rồi, kiểu gì cũng qua.”



“Nói đúng lắm! Đi, xử lí hai tên cầm đầu!” Phạm Đinh Đinh mặt mày hớn hở nói: “Xem lần này ai có thể thắng được tôi!”



Hạ Thẩm Châu vừa xử xong hai tên, cười ha hả nói: “Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta đứng xem là được! Lễ hội của trường học bình dân cũng khá thú vị đấy. Anh chị cả quan tâm tới sự kiện lần này lắm!”



Mấy người họ nói chuyện, đánh bài, kích thích mấy bạn học khác!



Một bạn học không nhịn được nói với họ: “Trước đây Trịnh Khắc Kỳ nói xạo, còn có thể hiểu được. Vừa nãy nghe mấy người nói xạo, thật nực cười! Tôi nghe chẳng hiểu gì cả.”



Mấy người cùng bật cười, không giải thích bất cứ điều gì.



Đám học sinh bên đó bàn bạc nửa ngày vẫn không có kết quả.



Đám người Hạ Thẩm Châu sẽ không tham dự.


Thẩm Mạch vừa nói dứt lời đã bị ai đó gõ đầu.



Thẩm Mạch quay đầu lại, đã thấy Thẩm Viễn cười hi hi ngồi bên cạnh cô.



Thẩm Viễn vừa ăn vừa nói: “Đợi em nhớ ra chuyện này thì đã muộn lắm rồi! Yên tâm đi, ba đã bồi dưỡng xong xuôi cả rồi, chỉ đợi em trưởng thành là giao cho em thôi!”



“Thật? Anh cũng có phần à?” Thẩm Mạch tò mò hỏi: “Tại sao em vẫn chưa nhìn thấy họ bao giờ?”



Thẩm Viễn gật đầu: “Anh cũng có. Vậy em nghĩ mấy người âm thầm bảo vệ em là ai? Đúng là ngốc nghếch!”



Thẩm Mạch lúc này mới bừng tỉnh: “Thảo nào.”



Mộ Tiểu Vũ nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Mọi người thật hạnh phúc! Từ bé tới lớn, việc gì cũng có người giúp đỡ chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Không giống tớ, muốn cái gì thì phải tự giành lấy.”



Vừa nói, Mộ Tiểu Vũ vừa không kìm lòng được nhìn về phía Văn Gian Thanh.



Cô thấy Văn Gian Thanh đang nhẹ nhàng dỗ dành Vy Vy, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.



Trong khi đó, Vy Vy vẫn tránh Văn Gian Thanh như tránh tà.



Mộ Tiểu Vũ càng thêm ngưỡng mộ.



Thẩm Viễn cười khẽ: “Tiểu Vũ. Chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, tuy không phải bạn bè thân thiết nhưng cũng không phải người lạ. Có một số lời không dễ nghe lắm, anh nói ra em đừng để bụng nhé!”



Mộ Tiểu Vũ gật đầu: “Cậu Thẩm cứ nói.” Thẩm Viễn đặt đũa trên tay xuống nói: “Em là trò giỏi của ngoại Từ, theo lí mà nói, bọn anh nên yêu thương, chiều chuộng em. Nhưng con người thường ưu tiên những cái có trước. Bọn anh quen Vy Vy trước, cô ấy rất thông minh, cũng sống rất tốt. Dần dần, bọn anh đều chấp nhận cô ấy. Không phải em không tốt, mà do em đến muộn.”



Mắt Mộ Tiểu Vũ đỏ lên.



Lời của Thẩm Viễn như nhát dao đâm thẳng vào tim cô.



“Có một số việc, nghĩ sai là hỏng hết. Dù kết quả thế nào, anh mong em cứ mãi làm một cô gái tốt như bây giờ.” Thẩm Viễn tiếp tục nói: “Bọn anh đều rất trông mong xem em và vv, ai có thể giành được chiến thắng. Bọn anh đảm bảo sẽ không tham dự vào chuyện này. Người quyết định cuối cùng là Văn Gian Thanh nên em không cần thiết phải làm công việc của Tiểu Mạch, bởi vì em ấy cũng không quyết định được suy nghĩ của Văn Gian Thanh.”



Việc Thẩm Viễn nhìn thấu ý định của Mộ Tiểu Vũ khiến cô vô cùng bối rối.



“Ý kiến của bọn anh không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Quan trọng là anh Giản Thanh nghĩ thế nào. Việc em cần làm không phải là nghĩ cách để bọn anh chấp nhận em mà phải làm sao để anh Giản Thanh nhìn nhận em kìa.” Thẩm Viễn cười nói: “Anh muốn nói với em những lời này từ lâu rồi nhưng mãi chưa tìm được cơ hội thích hợp. Hi vọng sau khi nghe xong, em không bị áp lực tâm lí.”



“Không có đâu. Tiểu Vũ hiểu ạ. Cảm ơn anh.” Mộ Tiểu Vũ lúng túng đứng dậy, bê khay đồ ăn rời đi.



Thẩm Mạch mờ mịt nhìn Thẩm Viễn: “Sao anh lại nói mấy lời đó với cô ấy?”



Thẩm Viễn trả lời: “Ngốc quá, cô ấy định lợi dụng em đó! Anh không muốn để chuyện này xảy ra.”