Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 147 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Mấy người đàn ông phía sau trưởng thôn, giơ một loạt vũ khí lộn xộn không chính hiệu lên.



Còn bên này của Hạ Nhật Ninh, thuần một màu súng tiểu liên gọn đẹp.



Cường lực xuyên thấu, tầm bắn xa, độ chính xác cao.



Có thể chống cự mọi hoàn cảnh xấu nhất.



Trưởng thôn cũng biết loại hàng này, giây phút cô ta nhìn thấy vũ khí của đối phương, sắc mặt đột nhiên thay đổi.



“Đừng kích động!” Trưởng thôn liền nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói!”



Hạ Nhật Ninh vẫn nhìn trưởng thôn với dáng vẻ tươi cười.



“Thu hết vũ khí lại.” Trưởng thôn ra lệnh cho người của mình.



Lúc này, mấy người đó mới từ từ thu vũ khí lại.



Hạ Nhật Ninh khoát tay, mọi người cũng đồng loại thu vũ khí lại.



“Hạ tiên sinh rốt cuộc là ai?” Sắc mặt trưởng thôn vô cùng khó coi: “Có thể dẫn theo nhiều người lại mang theo nhiều vũ khí ra ngoài như vậy, các chi khác của Hạ gia có đặc quyền này không?”



“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là... Tôi muốn nói chuyện làm ăn với cô.” Hạ Nhật Ninh nhanh nhẹn trả lời, dáng người cao ngất trong mưa, mông lung nhưng tuyệt đẹp.



“Không biết Hạ tiên sinh muốn nói chuyện làm ăn gì với tôi?” Sắc mặt trưởng thôn đầy vẻ chờ đợi, chỉ cần đối phương chịu nói chuyện, vậy thì dễ bàn bạc rồi.



“Nghe nói nơi này của cô có nhiều thứ tốt.” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh khẽ nhếch lên một ý cười xấu xa: “Tôi bằng lòng trả giá cao để mua. Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần cô mở miệng, chỉ cần cô chịu lấy ra thôi.”



“Cậu muốn cái gì?” Trưởng thôn dường như cũng đoán ra điều gì đó, sắc mặt lại trở lên khó coi.



Nếu như thứ hắn muốn là...



Vậy phải làm thế nào?



Lời nói của Hạ Nhật Ninh khiến tim trưởng thôn rơi thẳng xuống đáy vực.



“Tôi muốn tấm bản đồ quan hệ trong tay cô.” Hạ Nhật Ninh cười híp mắt nói: “Giá cả tùy cô nói.”



Quả nhiên là như vậy!



Sắc mặt của thôn trưởng càng khó coi hơn: “Không được! Vật này không thể truyền ra ngoài.”



“Vậy sao?” Hạ Nhật Ninh rũ đôi mắt xuống, nhìn ngón tay thon dài của mình rồi lạnh lùng buông hai chữ: “Ra tay.”



Chữ thứ hai vừa rơi xuống đất, đã có người giống như linh hồn u ám xuất hiện cạnh trưởng thôn, một chiếc dao găm lóe sáng nhẹ nhàng trượt qua.



Trưởng thôn cũng cảm nhận được mùi tanh của máu phả vào mặt cô.



Cô không cần quay đầu lại cũng biết, đối phương đã giết chết một người cạnh cô!



Người đàn ông này thật ác độc!
Nói cách khác, thật khó phân biệt ai thắng ai thua?



Quả thực, lời nói có đem theo tên lửa của Hạ Nhật Ninh là để gạt người.



Hắn cũng không buôn bán vũ khí đạn dược, làm sao có thể ra ngoài đi thăm mộ mà lại đem theo thứ đồ này chứ?



Thế nhưng trong tình huống khi đó, hắn cũng phải cược một phen, nếu không thì không hù dọa nổi đối phương.



May mà đối phương sợ hắn, không hề đuổi theo.



Nói cách khác, quả thực là một trận chiến ác liệt mà!



Ra khỏi núi lớn, thành phố đầu tiên bọn họ tiến vào là một đô thị loại bốn.



Quy mô của thành phố này, chỉ bằng một phần mười thành phố Vinh.



Nhưng may mà ở đây khá phát triển, cái gì cũng có.



Hạ Nhật Ninh cho mọi người nghỉ ngơi, để mọi người thư giãn một ngày.



Thẩm Thất cũng cảm thấy toàn thân cô sắp mốc meo rồi, quyết định đi vòng vòng shopping.



Hạ Nhật Ninh vốn muốn đi cùng Thẩm Thất nhưng hắn còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị Tiểu Xuân gọi lại.



Công ty có chuyện khẩn cấp cần xin ý kiến của hắn, hắn phải ở lại để xử lí công việc.



Vì vậy người đưa Thẩm Thất đi dạo phố lại biến thành Thẩm Ngũ.



Thẩm Ngũ cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng đến phiên hắn được ở bên cạnh Thẩm Thất rồi!



Bởi vậy Thẩm Ngũ vui vẻ kéo Tiểu Thất đi, bỏ mặc ánh mắt đầy oán giận của Hạ Nhật Ninh!



“Tiểu Thất, em có muốn ăn kem ly không?” Thẩm Ngũ thấy có một cửa tiệm bán kem ở phía xa xa, nhất thời không biết mua gì cho người em gái mà hắn hết mực thương yêu, hắn mở miệng nói: “Các cô gái đều thích ăn kem ly! Em đợi anh nhé, anh đi mua cho em một cốc.”



Thẩm Thất còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Ngũ đã lao ngay đi như một cơn gió.



Thẩm Thất im lặng lắc đầu, xoay người, tìm một chỗ để nghỉ ngơi.



“Thật ngại quá, chỗ này đã có người ngồi rồi.” Một cô gái đột nhiên đứng cạnh Thẩm Thất, nói với khẩu khí không mấy thân thiện.



Thẩm Thất lập tức đứng lên, đi đến một bàn khác.



Cô vẫn còn chưa ngồi vững thì bé gái kia liền chạy lại: “Thật ngại quá, chỗ này cũng có người ngồi rồi.”



Thẩm Thất bất đắc dĩ mỉm cười, đang muốn đi đến bàn khác ngồi, vẫn chưa kịp ngồi xuống thì cô gái kia lại chạy đến ngăn cản Thẩm Thất: “Cô là người từ nơi khác đến phải không ạ?”



Thẩm Thất gật đầu: “Đúng vậy...”



“Từ nông thôn đến sao?” Cô gái kia tiếp tục hỏi một câu chua chát cay nghiệt.