Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 148 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Thẩm Thất cúi đầu nhìn chính mình, trong mắt cô gái này, cô quê mùa đến vậy sao?



Không phải chứ, bộ quần áo cô đang mặc là thiết kế của thầy.



Trên thị trường quốc tế cũng có giá hai trăm nghìn đô la.



“Đúng là quái lạ mà! Tại sao có nhiều người quê mùa không biết điều muốn vào thành phố này vậy chứ?” Cô gái kia vẫn tiếp tục nói lời chua ngoa: “Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà! Ăn mặc quê mùa như vậy còn dám ăn Häagen-Dazs sao?”



Thẩm Thất thở dài một tiếng, không định so đo với cô gái này, cô cầm túi quay người định rời đi.



Nào ngờ đâu, cô gái này tiếp tục không buông tha: “Thành phố này của chúng tôi bị giảm tiêu chuẩn cũng chỉ vì những người như cô đó! Cút khỏi chỗ của chúng tôi đi, đừng hạ thấp đẳng cấp của chúng tôi nữa!”



Thẩm Thất cảm thấy rất bực bội.



Cô vô tội mà!



Cô chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì cả!



Tại sao lại bị nhắm vào như thế?



Lúc này, người dân xung quanh thì thầm to nhỏ với Thẩm Thất: “Cô gái à, tốt nhất là cô đi đi. Ngày nào con bé này cũng ở đây, nhìn thấy những người anh mặc không thời thượng thì cô ta sẽ mắng chửi người ta đó.”



Thẩm Thất càng cảm thấy vô tội.



Mặc dù bản thân cô là một nhà thiết kế gà mờ, nhưng cô cũng tốt nghiệp chuyên ngành mỹ học, là chuyên ngành chuyên đào tạo những stylist tạo hình cho giới thượng lưu đó, thầy cô còn là stylist đỉnh cao của thế giới nữa mà.



Nếu nói cô không có duyên với thời thượng, vậy ai có chứ?



Thôi bỏ đi, cô không thèm tính toán với cô ta.



Thẩm Thất xoay người bỏ đi.



Cô gái kia thấy Thẩm Thất không phản ứng lại, vì vậy đáy mắt cô ta cũng không có bất kì chút sợ hãi nào, nhưng cũng không tỏ ra vui vẻ. Cô ta đột nhiên ném ly kem trong tay về phía Thẩm Thất.



“Đồ quê mùa, mau cút khỏi đây đi.” Cô gái kia ác mồm ác miệng nói.



Thẩm Thất cúi đầu nhìn, quần áo cô đều bị bẩn hết rồi.


Thẩm Thất và Thẩm Ngũ đi vòng vòng cả buổi chiều, xách về khá nhiều đồ chơi.



Đều là một số đồ vật nho nhỏ của người bản địa, còn có một số đồ là di sản văn hóa phi vật thể nữa.



Thẩm Thất rất thích những món đồ nhỏ này.



Cuối cùng Thẩm Ngũ cũng cưng chiều sở thích của em gái.



Chỉ cần Thẩm Thất thích, Thẩm Ngũ không nói hai lời liền mua luôn!



Vì vậy hai người họ đều trút được hết những chuyện phiền não kia ra khỏi đầu, vui vẻ trở về.



Vừa trở về thì nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đã thay một bộ đồ mới đang ngồi trên sô pha, trước mặt còn đặt một tấm thiệp mời vô cùng tinh xảo đẹp mắt.



Hạ Nhật Ninh cười thần bí với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em nhanh chóng thay quần áo rồi trang điểm đi, tham gia một buổi dạ tiệc cùng tôi.”



Thẩm Thất vẻ mặt mơ hồ: “Hả? Dạ tiệc sao? Em không đem theo lễ phục! Chúng ta cũng có chi nhánh công ty ở đây sao?”



“Lễ phục dạ hội tôi đã chuẩn bị cho em xong xuôi rồi.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Mặc dù ở đây chúng ta không có chi nhánh công ty, nhưng không lâu sau cũng sẽ có.”



Thẩm Ngũ dường như đã hiểu ý của Hạ Nhật Ninh, hắn liền nói với Thẩm Thất: “Đi đi, vừa hay tôi có chút việc phải làm. Tối nay, đi chơi vui vẻ nhé!”



Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh rồi lại nhìn Thẩm Ngũ, sao hai người họ đều biết rõ, duy chỉ có cô là không biết gì?



Thôi bỏ đi, mặc kệ vậy.



Tiệc xã giao thì cứ đến thôi.



Thẩm Thất vào phòng tắm, tắm rửa rồi nhanh chóng thay lễ phục, trang điểm.



Lúc Thẩm Thất từ trong phòng ra.



Thân mặc một chiếc váy đuôi cá màu lam đậm, làm tôn lên vẻ huyền bí tôi nhã xinh đẹp của cô.



Đôi mắt kiều diễm, phác họa ra vẻ gọn gàng xinh đẹp động lòng người.



Hạ Nhật Ninh không khỏi ngắm nhìn Thẩm Thất vài lần: “Tiểu Thất, hình như gần đây em ngày càng đẹp đó nha!”