Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1540 :
Ngày đăng: 13:49 30/04/20
Thẩm Lục cũng gửi lại một chữ: “Hừ.”
Sùng Minh rất nhanh liền gửi lại một cái icon cười: “Thẩm Lục, nếu không muốn nhặt xác người đẹp của em, em tối nhất nên ngoan ngoãn.”
Thẩm Lục liền nhanh chóng liếc qua Sở Nhã Quân đang ngồi ăn vui vẻ ở phía đối diện, Thẩm Lục lập tức gõ tin nhắn: “Nếu cô ấy có chuyện gì, cả đời này tôi cũng không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Tôi cũng nói được làm được.”
“Em...” Sùng Minh nổi giận đùng đùng, lần này đến lần khác đều hết cách với Thẩm Lục: “Được, được, được, Em nói là được. Tôi tha mạng cho cô ta là được mà.”
Thẩm Lục lập tức thay đổi chủ đề: “Hiện tại đang ở đâu đấy?”
Sùng Mình trả lời lại rất nhanh: “Nam Phi. Ngoan, ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về nhé.”
Thẩm Lục úp điện thoại sang một bên, không trả lời nữa.
Sở Nhã Quân lúc này hoàn toàn không biết cô đã dạo qua quỷ môn quan một vòng rồi.
“Sao anh không ăn?” Sở Nhã Quân nhìn thấy Thẩm Lục không gắp, liền hỏi: “Không phải là vì anh muốn bảo vệ cái nhan sắc như thần tiên của anh cho nên mới từ chối ăn đồ ăn của hạ giới đấy chứ?”
“Thật nhiều lời.” Thẩm Lục giơ tay gắp một chút thịt, nói: “Cô khi nào nhập đoàn?”
“Chắc là tuần sau.” Sở Nhã Quân nói: “Yên tâm, trước đó, tôi nhất định sẽ chụp xong quảng cáo cho anh. Sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh đâu.”
“Được.” Thẩm Lục gật gật đầu.
Sở Nhã Quân ăn khá nhiều rồi, nhìn Thẩm Lục trước mặt, cảm thấy thiếu thiếu đi chút gì đó.
Ố, đại khái chính là cái cảm giác giữa những người yêu nhau.
Quả nhiên, người con trai đẹp như thế, chỉ có thể làm bạn, không thể làm người yêu được.
Ăn xong, Thẩm Lục nhìn thời gian, nói: “Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
“Được a.” Sở Nhã Quân cũng không khách khí với Thẩm Lục: “Chính là cái vùng mà lần trước mình ăn quán hàng rong đó.”
Thẩm Lục khó hiểu hỏi cô: “Công ty không phải đã trả tiền thù lao cho cô rồi sao? Sao lại hết tiền rồi?”
“Tôi gửi về nhà rồi.” Sở Nhã Quân có chút lúng túng, cũng có chút ngượng ngùng.
Thẩm Lục cười một cái, nói: “Không sao, tôi trả tiền cho cô. Ở khách sạn vẫn an toàn hơn, bên ngoài loại người nào cũng có. Đi thôi, không còn sớm nữa.”
Sở Nhã Quân lúc này mới ngượng ngùng mà lên xe.
Sở Nhã Quân không ngờ rằng Thẩm Lục vốn là đưa cô ấy về nhà, kết quả lại là đưa tới khách sạn.
Sao lại xui xẻo thế chứ.
Mọi chuyện của cô đều bị Thẩm Lục nhìn thấy rồi.
Ừ, được rồi, coi như cô xui xẻo.
Đâu biết được cái cô Vương Tiểu Văn kia lại có thể quen biết được chủ nhà thuê của cô chứ.
Đây có lẽ chính là cái cảm giác uống nước lạnh cũng bị mắc răng a?
“Không việc gì.” Thẩm Lục dường nhìn đoán được nỗi băn khoăn của Sở Nhã Quân, chủ động mở miệng giải thích: “Chúng ta là bạn bè, vì thế không cần phải so đó mấy việc nhỏ này. Ngày mai tôi sẽ nhờ người nghe ngóng xem ở gần đây có phòng nào phù hợp không. Không có gì, không có gì, ở không thoải mái thì chuyển sang chỗ khác là đúng rồi.”
Thẩm Lục nhìn thấy vẻ mặt của Sở Nhã Quân có chút mất mát, liền giơ tay xoa xoa lên đỉnh đầu của Sở Nhã Quân, anh ủi cô ấy giống như lúc trước an ủi Thẩm Thất.
Sở Nhã Quân ngây người nhìn Thẩm Lục, bên ngoài thì có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại sóng cuộn biển gầm.
Cô quả thực là ngưỡng mộ Thẩm Thất đến phát điên rồi.
Tại sao người đàn ông tốt như thế này không phải là anh trai mình chứ?
Nếu cô cũng có thể có được người anh trai như vậy, cô nhất định sẽ vui đến phát điên, được chứ? Quả thực là càng ghen tị thêm rồi.