Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1578 :

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Từ sau khi Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh kết hôn, Trình Thiên Cát sau khi ở nước ngoài gặp được Phùng Mạn Luân, hai người hình như đã tìm được tiếng nói chung, bởi vậy thời gian dần qua cũng đã trở thành bạn bè rồi.



Có lẽ là do nguyên nhân cũng đã từng yêu cùng một người phụ nữ, vì vậy ngã lòng cũng đều là giống nhau đấy.



Về sau hai người cùng đến trên đảo nhỏ trồng cây đi rồi, cuộc sống cũng dần dần ổn định xuống.



Trình Thiên Cát nhiều lần đều lén lút đi xem Thẩm Thất, sau khi nhìn thấy Thẩm Thất thật sự hạnh phúc, cũng là từ từ giải bày rồi.



Có lẽ là thật sự giống như trong sách nói như thế, khi tình yêu đi đến đường cùng, có thể cười lấy chúc phúc tình yêu của đối phương, cũng là một loại tình yêu chân thực rồi.



Hiển nhiên Trình Thiên Cát đối với Thẩm Thất quả thực là một loại tình yêu chân thực.



Cho dù phần tình yêu chân thực này, quả thực được cất giấu lấy vô tận đắng cay.



Nhưng mà, thời gian này nên trải qua đấy vẫn là phải trải qua.



Tình yêu tuy là quan trọng, thế nhưng là cũng vẫn chưa tới tình trạng không lo sống chết.



Vào năm Hạ Thẩm Châu được chào đời, Trình Thiên Cát cuối cùng cũng là từ từ đi ra khỏi tình trạng tổn thương trong tình cảm.



Hôm nay, Trình Thiên Cát theo thường lệ lén lút đi xem Thẩm Thất, sau khi nhìn thấy Thẩm Thất ôm lấy Hạ Thẩm Châu mặt mày hớn hở, Trình Thiên Cát cảm thấy hắn là nên buông hết mọi thứ rồi.



Vưu Tâm Nguyệt biết được Trình Thiên Cát đến rồi, bởi vậy bí mật mà hẹn hắn gặp mặt, dù sao cũng là người mà bà đã từng coi trọng qua, Vưu Tâm Nguyệt đối với Trình Thiên Cát cũng là quan tâm rất nhiều rồi đấy.



Có lẽ là thói quen sẵn có của một sát thủ chăng, nơi mà hai người hẹn gặp mặt nhau, là trong một quán cà phê vô cùng yên tĩnh nhưng cũng vô cùng thích hợp để chạy trốn.



Quán cà phê có bốn cửa ra, từng cửa ra ứng với một con đường, ra ngoài thuận tiện, chạy trốn cũng rất thuận tiện.



Cho dù, bây giờ đã không ai phải đuổi giết bọn họ rồi.




Trình Thiên Cát nhìn xem thời gian đã là buổi tối rồi, hắn liền quẹo vào thành phố này, tùy tiện tìm lấy một khách sạn thì vô trong đang ký vào ở rồi. Cầm lấy thẻ phòng đi đến tầng của mình ở, vừa định đưa thẻ đi vào, cửa phòng ở bên cạnh bỗng nhiên mở ra, một cô gái quần áo không chỉnh tề từ bên trong vọt ra, ngay sau đó trong phòng thì truyền đến tiếng cáu tiết của một người đàn ông: "Cô tốt nhất là suy nghĩ kỹ, cô nếu như dám rời khỏi nơi đây, tôi sẽ cho cả nhà của cô đều bị đuổi việc!"



Cô gái nghe thấy tiếng nói này, lập tức dừng bước, trong đôi mắt to xinh đẹp, nước mắt không ngừng tuôn ra ngoài.



Trình Thiên Cát chỉ là nhìn thoáng qua cô bé này, không có ý định chõ mõm vào việc, thoải mái tự tại mà đưa thẻ mở cửa rồi, đẩy cửa ra thì đi vào trong.



Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến tiếng nói kiên định của cô gái kia: "Thái tổng, thực xin lỗi. Cho dù là ông dùng công việc của cha mẹ tôi uy hiếp tôi, tôi cũng sẽ không đòng ý làm người yêu của ông! Cùng lắm thì, tôi kiếm tiền nuôi gia đình!"



Nói xong, cô gái buốc nhanh rồi đi.



Trong phòng lập tức chạy ra một người đàn ông bụng phệ, khoác lấy khăn tắm, lộ ra cái bụng sáng choang hổn hển mà vọt ra, đưa tay thì muốn đi kéo lấy cô bé kia.



Cô gái lúc đi ngang qua người Trình Thiên Cát, Trình Thiên Cát thì ngửi được mùi sữa tắm vô cùng thơm ở trên người của cô gái này.



Thẩm Thất cũng thích sữa tắm của nhãn hiệu này.



Trình Thiên Cát đối với ký ức này vô cùng khắc sâu.



Trình Thiên Cát trong nháy mắt liền đối với cô bé này đã có một chút thiện cảm.



Có lẽ đây là yêu ai thì yêu cả đường chăng?



Bởi vậy, lúc người đàn ông kia thò tay sắp tóm được cô gái, Trình Thiên Cát liền nhanh như tia chớp mà ra tay, lập tức đem cô gái kéo đến phía sau của mình, đối với người đàn ông già này nói: "Ông chú, chú như vậy không tốt chăng? Người ta rõ ràng là không muốn làm người yêu của chú, chú cần gì phải dồn ép người ta đấy?" Người đàn ông già kia ngẫng đầu lên, thì nhìn thấy Trình Thiên Cát đẹp trai ấm áp, cùng với người cô gái được Trình Thiên Cát che chở ở sau lưng, khuôn mặt già nua mập mạp kia trong nháy mắt vặn vẹo lên, chỉ vào Trình Thiên Cát, nhịn không được chửi ầm lên: "Ngươi là ai? Chuyện của ta, ngươi cũng dám quản? Ngươi có tin ta sẽ cho ngươi ở trong cái thành phố này ở không được nữa không?"



Trình Thiên Cát khẽ cau mày.



Hắn rất chán ghét bị người ta dùng ngón trỏ chỉ vào nói chuyện. Nhất là một người đàn ông già khiến người buồn nôn này.