Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 158 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


El nhìn thoáng qua Thẩm Thất, ánh mắt lại định hình ở trên người của Hạ Nhật Ninh.



Đồng tác của mấy người kia rất nhất trí, đều là định hình ở trên người Hạ Nhật Ninh.



Đáy mắt của bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ và... kính nệ.



Hạ Nhật Ninh tỏ vẻ mình rất vô tội a!



Hắn làm cái gì rồi?



Không thể bởi vì người đàn huyền bí kia giống mình, mà bọn họ lại yêu chim yêu cả lồng, à không, mà là sợ chim sở cả lồng mà nảy ra ý niệm không tốt với mình chăng?



El sau khi bị Thẩm Thất kêu gọi vài tiếng, mới khó khăn mở miệng: "Tôi không sao rồi. Cám ơn các người, "



Mấy người kia mỗi người đều rất lặng im, một câu cảm tạ cũng không có nói, từ trên mặt đất đứng lên, lảo đảo lảo đảo liền xoay người rời khỏi rồi.



El nhìn thoáng qua những người khác, cũng là lặng im một hồi.



"Cô, vừa rồi bên trong còn xảy ra chuyện gì?" Hạ Nhật Ninh truy vấn.



El lắc đầu: "Tôi không thể nói. Nếu không, tôi sẽ phải chết."



Mọi người nghe xong liền sởn hết cả gai ốc.



"Bởi vì mấy người chúng tôi không có chạm bậy vào đồ vật, cho nên mới may mắn sống sót." El vẫn là giải thích sơ qua: "Thế nhưng chuyện ở bên trong, chúng tôi ai cũng không thể nói ra. Chỉ cần một người nói lỡ miệng, thì những người khác đều sẽ chết."



Thẩm Thất quả nhiên không hỏi.



Ánh mắt của el ngốc trệ mà nhìn vào Hạ Nhật Ninh, dường như muốn từ trên mặt của Hạ Nhật Ninh thấy được cái gì.



Thế nhưng là bà cuối cùng chỉ là cụt hứng lắc đầu nói: "Tôi phải đi đây."



"Cô, cô muốn đi đâu?" Thẩm Thất nhịn không được truy vấn: "Cô hay là cùng sống với chúng tôi đi."



"Con cảm thấy khi tôi đối mặt gương mặt này của hắn, tôi còn có thể tiếp tục sống được sao?" El chỉ vào khuôn mặt của Hạ Nhật Ninh nói: "Tôi sẽ mỗi ngày đều nằm thấy ác mộng đấy."



Thẩm Thất đờ đẫn người ta.



Hình như, gần như là như vậy đấy.



El vẫy vẫy tay: "Tôi dạy học trong đại học ở Mỹ, con nếu rảnh thì tới Mỹ đi."



El nói xong câu này, cùng mọi người vẫy vẫy tay coi như là cáo biệt, sau đó khập khiễng xoay người rời đi.




Nếu như thần thoại này thật sự là tồn tại, như vậy có Đại Đế bảo vệ chỗ này, dân chúng ở nơi đây có lẽ cũng có thể an cư lạc nghiệp chăng?



Mọi người lên đường, dọc theo một con đường khác mà trở về.



Sở dĩ không có trở về theo đường cũ, là vì Hạ Nhật Ninh nhận được một cuộc điện thoại, hắn phải đi sân bay ở phụ cận đón một người.



Mà người này không phải là người khác, chính là cha mẹ của Hạ Nhật Ninh dặn dò qua đấy, kêu hắn phải chăm sóc nghĩa muội của hắn, Thôi Nguyệt Lam.



Cha mẹ của Thôi Nguyệt Lam là bạn bè của cha mẹ Hạ Nhật Ninh.



Nhiều năm trước kia, vì yểm hộ cha của Hạ Nhật Ninh - Hạ Quốc Tường mà đều đã bị chết ở trên chiến trường.



Từ nay về sau, Hạ Quốc Tường liền nhận nuôi cô bé gái này, xem là con gái ruột thịt của mình, luôn mang theo trên người dốc lòng dạy bảo.



Vì vậy, Thôi Nguyệt Lam tuy rằng không phải là họ Hạ, thế nhưng là cô ấy lại có được sự đãi ngộ cấp tiểu công chúa của Hạ gia.



Cho dù là Hạ Nhật Ninh và Hạ Nhật Kỳ, đều là vô cùng nuông chiều cô ấy.



Hôm nay, lão phu nhân của Hạ gia, cho phép con trai và con dâu trở về Hạ gia, Thôi Nguyệt Lam này chính là mở đường trước đấy.



Nếu như cô ấy có thể thuận lợi có được sự yêu thích của lão phu nhân Hạ gia, như vậy Hạ Quốc Tường bọn họ về nhà cũng sẽ thuận lợi rất nhiều.



Hạ Nhật Ninh nhận được cuộc điện thoại của mẹ, cũng không dám cãi lời, chỉ có thể vòng đường đi sân bay đón người.



Sáng sớm, Thẩm Thất đã cảm thấy thần sắc hôm nay của Hạ Nhật Ninh có chút kỳ lạ, nhưng Thẩm Thất không phải là người hay lắm miệng, Hạ Nhật Ninh không nói, cô cũng liền không hỏi.



Phùng Mạn Luân vẫn cùng theo mọi người cùng nhau hành động, anh ấy đã nhìn ra đầu mối rồi.



Xem ra, sự phiền toái của Hạ Nhật Ninh, cuối cùng cũng đã tới rồi.



Lúc này, Thẩm Ngũ nhận được nhiệm vụ, không thể không rời khỏi đội.



Thẩm Thất đi đưa Thẩm Ngũ.



Thẩm Ngũ gãi gãi đầu của Thẩm Thất nói: "Tiểu Thất. Nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Thẩm gia vĩnh viễn là hậu thuẫn của em."



Thẩm Ngũ cũng phát giác được thần sắc mấy ngày nay của Hạ Nhật Ninh có chút khác thường.



Anh có chút không yên lòng.



Thẩm Thất gật gật đầu: "Không có chuyện gì đâu, em có chừng mực."