Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 159 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Sau tiễn Thẩm Ngũ, Thẩm Thất cũng bắt đầu bận rộn.



Tuy rằng đang trên đường đi, nhưng bài tập của thầy Charles chưa bao giờ ngừng qua.



Thẩm Thất rất nghiêm túc hoàn thành mỗi bài tập mà thầy Charles bố trí, sau đó đúng hạn đưa qua.



Đối với Thẩm Thất một học sinh vừa nghiêm túc vừa đáng yêu như vậy, thầy Charles biểu thị đã kiếm lời rồi!



Cuối cùng, đoàn xe đã đến thành phố P.



Sân bay của thành phố P không xa, vì vậy mọi người trực tiếp lái xe qua bển rồi.



Đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, máy bay đáp xuống, một cô gái có dáng người cao gầy khuôn mặt diễm lệ, đẩy hành lý liền từ cửa ra đi ra rồi.



Thẩm Thất theo bản năng liền nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh lại không có nhìn cô, mà là đi thẳng tới cô gái kia.



Đáy lòng của Thẩm Thất chợt hoảng hốt.



Cô gái này, là ai?



Người cô gái có thể khiến Hạ Nhật Ninh đích thân đến đón tiếp, nhất định là... không phải là người bình thường a?



Mấy ngày nay, Thẩm Thất tuy ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng của cô đã sớm hiện lên vô số nghĩ ngợi.



Nhất là ngày Hạ Nhật Ninh gọi qua cuộc điện thoại kia...



Hai cô ấy có phải đều là một người không?



Ngay lúc này, Hạ Nhật Ninh đã cùng cô gái kia đi tới, đứng ở trước mặt mọi người.



Thẩm Thất đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy giữa bọn họ hình như còn xứng đôi hơn mình một chút.



Tim của Thẩm Thất, lại một lần nữa cùn cùn mà đau đứng lên.



Loại đau này, không đau, nhưng khiến người thở không ra hơi.



Đây là một trực giác khi giác quan thứ sáu bộc phát.



Ngột ngạt nhưng lại lợi hại.



Chân tướng và lời nói dối, cách nhau một đường.



Đi về phía trước một bước, chính là chân tướng, lùi về phía sau một bước, chính là lời nói dối.



Thẩm Thất cảm nhận được lúc ánh mắt của cô gái xinh đẹp kia lướt qua mình, thân thể của mình rõ ràng là đang run rẩy đấy.



Giác quan thứ sáu nói cho mình biết, cô gái này, tuyệt đối không đơn giản.



Quả nhiên, một giây sau, lời nói của Hạ Nhật Ninh đã chứng thực được giác quan thứ sáu của mình.
Thôi Nguyệt Lam lúc này mới hài lòng nở nụ cười, thoáng cái ôm lấy eo của Hạ Nhật Ninh, đem mặt của mình vùi vào ngực của Hạ Nhật Ninh, làm nũng mà nói: "Em biết ngay anh Nhật Ninh là tốt nhất rồi! Em thích nhất anh Nhật Ninh đấy."



Thẩm Thất cũng nhịn không được nữa, thoáng chốc xoay người qua.



Cô cũng ôm lấy anh trai của mình.



Thế nhưng là, người đó là anh trai ruột của mình!



Bất kể là Thẩm Ngũ hay là Thẩm Lục, đó đều là người anh ruột thịt của mình a!



Nhưng bọn họ...



Thẩm Thất, Thẩm Thất bình tĩnh!



Bọn họ có lẽ không phải như ngươi nghĩ như vậy!



Bọn họ... bọn họ cũng là như mình đấy!



Đừng suy nghĩ bậy bạ, đừng, đừng!



Phùng Mạn Luân đứng ở một bên, không nói một lời.



Anh cuối cùng cũng có thể xem náo nhiệt rồi.



"Tiểu Thất, thầy nói bài tập của em có chút sai lầm, kêu anh dẫn em qua bên đó một cái." Phùng Mạn Luân cuối cùng cũng mở miệng.



Thẩm Thất khi nghe được câu này, phản ứng đầu tiên đương nhiên là như trút được gánh nặng!



Cô thật sự không muốn, cùng tiếp tục đi theo bọn họ.



Thành phố P cách thành phố Vinh chỉ có khoảng mấy tiếng đồng hồ đường xe, mấy tiếng đồng hồ này, đối với cô mà nói, hẳn là tra tấn chăng?



Thẩm Thất biết rõ, đây là Phùng Mạn Luân cố ý giúp mình, bởi vì bài tập của cô đều không có vấn đề.



Thẩm Thất lúc này giơ lên nụ cười máy móc hóa mà nói: "Được, sư huynh, vậy làm phiền anh rồi!"



Thẩm Thất quay đầu nói với Hạ Nhật Ninh: "Thật có lỗi, em có lẽ không cách nào cùng đi với anh rồi. Em, em cùng theo sư huynh rời khỏi trước. Anh cũng biết đấy, em rất để tâm những lời bình của thấy đối với em."



Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh hơi trầm xuống: "Vậy anh cùng em..."



"Anh Nhật Ninh, anh để cho chị ấy đi đi! Người ta rất đói rồi! Người ta từ xa như vậy bay tới tìm anh, món ăn trên máy bay khó ăn như thế, người ta sắp chết đói rồi!" Thôi Nguyệt Lam không ngừng làm nũng: "Chị ấy cũng không phải là con nít, huống chi còn có người khác phụng bồi đấy! Cũng sẽ không bị đánh mất!"



Thẩm Thất hết sức mà nhắm lại mắt, cũng không nhìn Hạ Nhật Ninh và Thôi Nguyệt Lam, lập tức quay người nói với Phùng Mạn Luân: "Sư huynh, chúng ta đi thôi."



Nói xong câu này, Thẩm Thất quay đầu liền đi.



Hạ Nhật Ninh muốn đưa tay giữ lấy Thẩm Thất, Thôi Nguyệt Lam lại một phát tóm lấy tay của Hạ Nhật Ninh, cưỡng ép lôi kéo hắn vui vui vẽ vẻ mà rời đi, vừa đi vừa gọi điện thoại quốc tế, cùng cha mẹ của Hạ Nhật Ninh báo cáo tình hình.



Thẩm Thất nghe tiếng bước chân ở sau lưng càng đi càng xa, đáy lòng rơi thẳng xuống tới mức thấp nhất.