Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 160 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Hắn, quả nhiên không có giữ lại mình.



Hắn, quả nhiên càng quan tâm Thôi Nguyệt Lam.



Hắn, quan tâm nhất, quả nhiên không phải là mình.



Phùng Mạn Luân mở cửa xe cho Thẩm Thất, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Nhật Ninh, khóe miệng hiện lên một ý cười như đạt được ý muốn vậy.



Anh cuối cùng cũng đợi đến cơ hội rồi.



"Em thật sự là không có chuyện?" Phùng Mạn Luân lái xe, mang theo Thẩm Thất hướng về thành phố Vinh mà lái đi.



Đoàn xe ở đằng sau từ từ đi theo.



Thẩm Thất lắc đầu: "Không sao."



"Đã đến giữa trưa, có muốn đi ăn một chút gì không? Anh nhớ được, anh còn thiếu nợ em một bữa cơm." Phùng Mạn Luân giảm tốc độ xe.



"Được." Thẩm Thất nhìn thời gian, đúng là giữa trưa.



Mình không đói bụng, đối phương cũng sẽ đói đấy.



Mình không thể ích kỷ như vậy, không phải sao?



Phùng Mạn Luân từ trên bản đồ tìm được một nhà hàng có vị trí tương đối vắng vẻ, nhưng mà hoàn cảnh tuyệt đối đẹp và tĩnh mịch.



Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Phùng Mạn Luân nói: "Thật ta mang em ra, cũng không chỉ là vì giúp em. anh đúng là có chuyện muốn nói cho em biết."



"Hửm?" Thẩm Thất không có tinh thần gì mà đáp lại: "Chuyện gì?"



"Qua mấy ngày là ở thành phố Vinh sẽ có một buổi trình diễn thời trang, buổi trình diễn này đã mời những người mẫu quốc tế có tiếng đến trợ trận, là để cho một nhãn hiệu trang phục mùa đông mốt mới của Phùng gia hợp tác làm buổi họp báo. Thầy sẽ lấy tư cách là khách quý đến tham dự, em có hứng thú đến xem một chút không?" Phùng Mạn Luân chậm rãi mà nói.



Sự chú ý của Thẩm Thất quả nhiên thoáng chốc là bị thu hút rồi: "Thầy cũng sẽ ư?"



Có thể khiến ông Charles tham dữ buổi trình diễn, ngoại trừ tác phẩm của ông ấy, có lẽ cũng là mấy nhà thiết kế quốc tế có cùng đỉnh cấp, mới có thể mời được.



Nói như vậy, buổi họp báo sắp được mở màn, là một cấp quan trọng đấy.



Thẩm Thất đương nhiên là đối với buổi trình diễn như vậy là cảm thấy hứng thú vô cùng.



Làm thiết kế, quan trọng nhất chính là học tập và quan sát.



Thế nhưng là bản vẽ và bản thảo của từng nhà thiết kế đều là của bí mật cuối cùng của mình, trừ phi là thầy của mình, nếu không không ai lại đem lai lịch của mình mà bại lộ cho người khác đấy.



Nhưng mà xem trình diễn là một cách vô cùng tốt.


Trước khi chưa đem Thẩm Thất đuổi đi, cô không thể đơn giản khiến Hạ Nhật Ninh biết rõ ý nghĩ của cô!



Cuối cùng cũng về tới thành phố H, Thẩm Thất lại không biết mình nên đi đâu rồi.



Phùng Mạn Luân đem một cái hộp đưa cho Thẩm Thất.



"Đây là?" Thẩm Thất nhịn không được hỏi.



"Mở ra nhìn xem." Phùng Mạn Luân cười khẽ.



Thẩm Thất mang theo nghi hoặc mà mở cái hộp, trong hộp lẳng lặng để đó một quyển sổ hồng và một giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, còn có một số chứng minh nạp thuế. Trên nắp của chiếc hộp có dán một cái chìa khóa.



"Đây là ý gì?" Thẩm Thất vẫn là khó hiểu.



"Mỗi lần thấy em đi thăm thầy đều phải lái xe đi lâu như vậy, chợt nhớ tới, khoảng cách nhà của thầy không xa, anh có một căn hộ nhỏ. Căn hộ là ở tầng cao nhất của tòa nhà Tân Thời Đại, diện tích không lớn, cũng chính là chừng ba trăm mét vuông, nhưng mà phong cảnh cũng không tệ lắm. Còn có một bể bơi nhỏ lộ trời, phơi nắng gì gì đó cũng rất tốt." Phùng Mạn Luân trả lời.



"Tôi vẫn là không hiểu ý của anh." Thẩm Thất một vẻ mặt ngơ ngác.



Phùng Mạn Luân khẽ cười, câu ngón tay, lướt ra chóp mũi của Thẩm Thất: "Căn hộ này bây giờ là thuộc về em rồi."



Sắc mặt của Thẩm Thất hơi đổi: "Tôi không thể nhận, món quà này quá nặng rồi!"



Tòa nhà Tân Thời Đại là tương đương với những tòa nhà thời cũ.



Vị trí tòa nhà Tân Thời Đại tọa lạc ở ngay vị trí trung tâm thành phố, hơn nữa tầm nhìn đúng là rất tốt.



Giá cả nhà ở bên kia cũng rất tốt, cũng được xem là tấc đất tấc vàng.



Giá cả của một mét vuông đã thăng đến hơn ba mươi nghìn.



Phòng ở với ba trăm mét vuông, chính là mười triệu nghìn.



Món quà này quả là quá nặng rồi.



"Đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy em đêm nay nếu như không vui muốn đi ở khách sạn, còn không bằng là tìm một nơi thoải mái tự tại hơn." Phùng Mạn Luân nhẹ giọng giải thích.



"Làm sao anh biết tôi muốn đi ở khách sạn?" Thẩm Thất ngẩn ngơ, cô vừa rồi quả thực là hiện lên ý nghĩ này.



Nếu như cô không có đoán sai, Hạ Nhật Ninh đã mang theo Thôi Nguyệt Lam trở về Cảnh Hoa trang viên rồi.



Cô cũng không phải là sĩ diện cãi láo, chỉ là không muốn tra tấn lòng của mình.



Nếu như bọn họ đúng là có ý đấy, cô bằng lòng tác thành bọn họ.



"Vừa rồi người của anh báo cáo, Hạ Nhật Ninh đã mang theo Thôi Nguyệt Lam về tới Cảnh Hoa trang viên, cô ấy hình như rất thích thư phòng của em." Phùng Mạn Luân cũng không gạt Thẩm Thất, trực tiếp trả lời thẳng ra.