Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1667 :
Ngày đăng: 13:51 30/04/20
Thẩm Tùng Tân nhìn người trước mặt, thật khó mà tưởng tượng, bà ấy là mẹ ruột của mình.
Thời gian chưa tới 20 năm, bà ấy sao lại biến thành như thế?
Bà ấy và chị Thẩm Hà bằng tuổi nhau, thế nhưng bà ấy xem ra, so với chủ tịch hội đồng quản trị của Hạ gia đều sắp già hơn mấy phần!
Thẩm Tùng Tân đem đồ trong tay đưa đến trước mặt Gia Cát Du Du, mở miệng nói: “Là chị Thẩm Hà kêu tôi đến đây, chị ấy nói, nói cho cùng là bà sinh ra tôi, cho nên bà có thể từ bỏ tôi, nhưng tôi không thể không lo cho bà.”
Gia Cát Du Du trước tiên là ngây ra, cả buổi trời mới phản ứng lại.
Sắc mặt bà ấy quái lạ mà nhìn Thẩm Tùng Tân, trên dưới xem xét rất lâu, mới nói một cách không rõ ràng: “Cái gì? Cậu là con rai tôi? Tuy nhiên lớn thế rồi sao? Năm xưa khi tôi vứt bỏ cậu, cậu mới có bây lớn.”
Thẩm Tùng Tân chế giễu mà nhìn Gia Cát Du Du.
Bà ta còn nhớ con mình chính là bị vứt bỏ?
Thẩm Tùng Tân đem đồ đặt trên đất quay người liền muốn rời khỏi.
Gia Cát Du Du cuối cùng cũng tỉnh người kêu to một tiếng: “Đứng lại!”
Thẩm Tùng Tân quả nhiên đứng lại.
Đầu óc Gia Cát Du Du cuối cùng cũng sáng suốt, phản ứng trở lại, nở nụ cười trên mặt nói: “Con trai đã đến, sao không vào trong ngồi? Nào nào nào nhanh vào trong ngồi!”
Hình như lo Thẩm Tùng Tân sẽ rời khỏi vậy, Gia Cát Du Du liền nắm giữ lấy cánh tay của Thẩm Tùng Tân, nắm chặt lấy cậu ấy, không ngừng kéo vào bên trong.
Thẩm Tùng Tân không muốn để người khác thấy bộ dạng lôi lôi kéo kéo của mình ở đây, do đó cũng đi vào bên trong.
Nắm đắm của Thẩm Tùng Tân nắm chặt rồi lại buông, buông rồi lại nắm chặt, vùng vẫy rất lâu sau đó mới đem cơn giận kiềm nén lại!
Cậu ta không hiểu, cậu ta tại sao lại đầu thai vào trong bụng loại người này.
Ông trời, cứ hay trêu đùa với cậu ta, hơn nữa con là trò cười bất lực như vậy.
Gia Cát Du Du chờ sau khi Thẩm Tùng Tân đi khỏi, vui vẻ mà đếm tiền, mặt mày hớn hở mà ném ra, sau đó cầm lên điện thoại gọi vào một con số: “Alo alo, bây giờ trong tay tôi có tiền, chơi một ván nào! Được được được, giờ tôi qua liền!”
Sau khi cúp máy, Gia Cát Du Du liền vui vẻ mà thay quần áo, đem hộp phấn chất lượng kém mà đánh đầy mặt, cũng không thèm phủ đều, cầm lấy tiền mà Thẩm Tùng Tân cho mà đi cờ bạc.
Vừa đến nơi liền có người hỏi: “Ôi, Gia Cát Du Du, tiền lương tháng này của cô không phải đều thua sạch rồi sao? Ở đâu ra tiền thế?”
“Con trai tôi cho!” Gia Cát Du Du đắc ý mà nói: “Đứa con trai không ai cần của tôi, đột nhiên từ nưới ngoài trở về, cho tôi rất nhiều tiền!”
“Ôi ôi ôi, cô cứ khoác lát! Cô còn con trai nữa!” những người khác đều cười chế giễu: “Lúc trước sao không nghe cô nhắc đến? Con riêng sao?”
Gia Cát Du Du cũng không giận, cứ kêu gào: “Nào nào nào, mở bàn mở bàn!”
Trong đám đông có người đàn ông, nghe câu này của Gia Cát Du Du, hình như có chút động lòng, chờ khi mà Gia Cát Du Du đánh bài đánh mệt rồi, mới nói với Gia Cát Du Du: “Chị Du Du, tối nay em mời chị ăn cơm!”
Vận may hôm nay của Gia Cát Du Du không tệ, thắng được mấy triệu, nghe đối phương nói thế, liền nói: “Được, hôm nay chị mời!”
Gia Cát Du Du hút theo điều điếu thuốc không ngừng xoa mạt chược: “Ù rồi!”
Người đàn ông đó cười với nụ cười không rõ hàm ý, yên tâm ngồi bên cạnh chờ Gia Cát Du Du chơi cong bàn.