Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1686 :
Ngày đăng: 13:52 30/04/20
Thẩm Hà mãi luôn suy nghĩ, bản thân mình đến thế giới này, hình như không có kim thủ chỉ.
Người khác đều lăn lộn như cá gặp nước, đều rất tiêu diêu.
Chỉ có mình là sống cơ cực thế này.
Cho đến ngày hôm nay, Thẩm Hà cuối cùng cũng biết được chim chỉ thủ của mình là gì.
Đó chính là chỉ cần lâm vào tuyệt cảnh thì liền gặp vận may.
Hôm nay, Thẩm Hà vừa từ trên núi lượm củi về, vừa đang khó khăn mà đi về.
Cô ấy vốn dĩ không tính mạo hiểm đi vào núi, nhưng gần đây chi tiêu quá lớn.
Bởi vì xây nhà, tiền trong Thẩm Hà đều tiêu cũng chẳng còn bao nhiêu.
Giờ đây bắp chưa chín, không ăn được chỉ có thể mua.
Để hạ thấp vốn liếng, Thẩm Hà chỉ có thể tự lực cánh sinnh, tìm thức ăn tại chỗ, cố gắng kéo dài đến mua thu thu hoạch bắp.
Nhưng chính là khi đang căng thẳng này, nhà của đại bá Thẩm Hà xảy ra chuyện không may.
Đại bá của Thẩm Hà vì để tiết kiệm thời gian, khi mà từ bên ngoài về không đi đường lớn, mà là dọc theo đường nhỏ trong núi.
Kết quả vận may không tốt, nửa đường gặp một con sói lạc bầy đang đói.
Sói đói liền cắn bị thương đại bá của Thẩm Hà, nếu như không phải người trong thôn phát hiện kịp thời, có lẽ đã bị sói ăn thịt.
Đại bá của Thẩm Hà được cứu về, cả nhà đều chìm trong mây đen.
Bởi vì cả nhà đều không có tiền để mời đại phu.
Sau cùng cũng là Thẩm Hà tự mình lấy hết số tiền trên người mình, mới mời được thầy thuốc, kê đơn thuốc uống ba ngày.
Như thế, trên người Thẩm Hà cũng không có tiền.
Khi mà Thẩm Hà quyết định đi lên trấn, tìm xem có cơ hội nào để kiếm tiền không, lão thiên gia cho cô ấy kim thủ chỉ đó, lần nữa bật sáng.
Thúc ấy liền đem số sách vẽ này của Thẩm Hà, đến quán trà trên trấn, đem liên hoàn họa này đặt ở quán trà, cung cấp cho người khác đọc miễn phí.
Vừa mới đầu, Vương nhị thúc không ôm theo hy vọng gì cả.
Chờ khi thúc ấy bán hết hàng sẵn tiện đi ngang qua quán trà mà hỏi thăm, lão bản quán trà liền kéo lấy Vương nhị thúc, truy hỏi phần sau câu truyện này ở đâu.
Vương nhị thúc liền biết, nha đầu Thẩm Hà lại thắng rồi!
Không chỉ tú tài đồng sinh trên trấn để ý đến liên hoàn họa này của Thẩm Hà, kể cả người không mấy đọc qua sách đều có thể xem hiểu câu truyện trong đó.
Trái tim của mọi người đều bị treo lơ lửng.
Đều muốn biết phần sau câu truyện là gì.
Lại năm ngày trôi qua, khi Thẩm Hà thật sự cạn kiệt lương thực không còn gì mà ăn nữa, lô liên hoàn họa thứ hai liền đươc đưa ra.
Kiểu vẽ vẽ này, là rất tốn giấy.
May là lấy được nhiều giấy thế kia, nếu không thật sự không trụ nổi với tốc độ đổi mới nhiều như vậy.
Liên hòa họa tập hai vừa đưa đến, người đọc sách trên trấn đều tụ tập lại, đều thảo luận tình tiết truyện.
“Chà chà chà, thật là không ngờ đến, Tống Giang cơn mưa kịp thời này, tuy nhiên nhân nghĩa như thế! khó trách có người nguyện ý trung thành với cậu ta!”
“Ta thì lại thấy tên quan viên kia đáng hận, nếu không phải ông ta, thì Tống Giang này cũng không thê thảm đến bước này!”
Người trong quán trà bàn tán sôi nổi, đều đang nói về tình tiết của truyện.
Cuối cùng, có người tìm được cơ hội đầu cơ trong đó, bắt đầu nghe ngóng tác giả hội họa này là ai.
Hôm nay, Thẩm Hà đang cẩn thận mà nướng mấy trứng chim được tìm thấy trong núi.
Sau khi ăn xong mấy trứng chim này, cô ấy đúng thật là lương thực kiệt quệ.
Một chiếc xe, dừng trước nhà Vương nhị thúc.