Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1689 :

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Thẩm Hà lập tức cười híp mắt trả lời nói: “Con luôn coi Nhị thúc là phụ thân của mình! Chờ sau khi con lớn lên, tất nhiên là sẽ phụng dưỡng thúc rồi! Tuy con chỉ là con gái, nhưng cũng không thể để Nhị thúc không nơi nương tựa được?”



Hoàng tẩu vừa cười vừa nói: “Thẩm Hà quả thật là có lương tâm, cũng không uổng Nhị thúc bảo vệ con. Mai sau hai ông con cứ sống thật tốt, trong làng sẽ không có ai bắt nạt hai người đâu.”



Thẩm Hà lập tức nở một nụ cười: “Hoàng tẩu nói đúng ạ.”



Vương nhị thúc và Thẩm Hà, một người đàn ông mất vợ, một đứa bé gái vì sinh tồn một mình đứng ra lập môn hộ.



Hai người dựa vào nhau sống, sao cảm thấy thê thảm thế.



Tiền đề là không nhìn vào căn nhà lớn này.



Những người trước đây cười chê Thẩm Hà, bây giờ đều không cười nổi nữa rồi.



Cả cuộc đời họ cũng chưa chắc đã kiến đủ tiền xây một căn nhà to đến thế, huống chi là Thẩm Hà chỉ mất mấy tháng thôi đã xây xong rồi?



Nếu nói đến ân hận, ân hận nhất có lẽ chính là gia đình cả nhà Đại bá rồi.



Vào ngày mời cơm ấn nồi, cả nhà Đại bá cũng đến, họ ngồi cùng bàn với người dân trong thôn.



Thẩm Hà đối với Đại bá cũng coi như tận tình tận nghĩa, cô thà không xây nhà cũng đưa hết số tiền trong tay cho Đại bá chữa bệnh, vì vậy bây giờ cuộc sống của Thẩm Hà tốt lên rồi, Đại bá cũng không nói được gì.



Người trong thôn thấy ánh mắt hối hận không kịp của cả nhà Đại bá, lập tức cười cả nhà họ rồi nói: “Ai yo, xem xem cuộc sống của Thẩm Hà như vậy, còn tốt hơn nhiều những người như chúng ta đấy. Xem xem ba mẫu ngô trong vườn này, rất là tươi tốt! Nếu có được ba mẫu ngô này, chắc đủ cả nhà ông ăn no cả mùa đông năm nay chứ?”



Sản lượng lương thực bây giờ thấp hơn rất nhiều so với thời hiện đai, sản lượng một mẫu cũng chỉ đạt đến bốn năm trăm cân, ba mẫu cũng chỉ có hơn một ngàn cân.



Đừng coi thường hơn một ngàn cân lương thực này, đủ để một gia đình ăn gần nửa năm đấy!



Nếu độn thêm ít đồ khác vào có thể ăn hơn nửa năm đấy!



Đặc biệt là ba mẫu này bị Thẩm Hà quây vào trong sân, vì vậy không bị những con thú rừng ăn mất, từng hạt ngô đều rất đầy đặn, đủ từng hạt một, tất cả đều được thu hoặc đầy đủ.



Nghe những người trong thôn tính như vậy, Đại bá lặng lẽ hút một hơi thuốc lá khô, không nói một lời nào.
Vốn chỉ tính xây ba gian thôi, nhưng sau khi trong tay có tiền rồi, lại xây thêm hai gian.



Trên nền đất năm gian, dưới nền đất năm gian, thêm hai phòng bên ngoài, tổng cộng là mười hai gian phòng.



Trong Thẩm gia thôn, được coi là phú hộ rồi.



Nếu không, người dân trong thôn cũng không bài xích cả nhà Đại bá.



Cuộc sống của Thẩm Hà, thật sự là rất tốt, còn tốt hơn lúc ở nhà Đại bá.



Trong thôn cũng không ít người âm thầm tác hợp cho Đại bá nương của Thẩm Hà, đến tìm cô mượn tiền mượn lương thực, nhưng lúc tách hộ đã nói rất rõ rồi, Thẩm Hà không có bất kỳ trách nhiệm nào phụng dưỡng gia đình Đại bá.



Đại bá nương có mở lời hỏi Thẩm Hà một lần, nhưng bị Thẩm Hà gạt đi luôn.



Lý do của Thẩm Hà rất hoàn hảo.



Ba mẫu ngô này để dành cho cô và Vương nhị thúc cùng ăn.



Vương nhị thúc quanh năm săn bắt, nên cũng không có nhiều đất, vì vậy hai người ăn ba mẫu ngô, cũng là vừa đủ.



Sau khi thu hoạch hết tất cả lương thực, Thẩm Hà cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Cất được lương thực vào kho, cuối cùng cũng không cần lo lắng, về vấn đề no bụng trong một năm tới.



Người hầu của Văn Tri Châu có sắp xếp thời gian đến đó hai lần, lấy đi họa quyển trong tay Thẩm Hà, tiện thể trả hết tiền nhuận bút.



Cứ thế qua lại với nhau, Thẩm Hà và Văn Tri Châu trở nên thân thiết hơn.



Một hôm, lại đến ngày Văn Tri Châu đến nhà Thẩm Hà lấy họa quyển.



Lúc này Thẩm Hà vừa dọn dẹp xong đồ đạc trong nhà, đang chuẩn bị xử lý những thú rừng Vương nhị thúc mang đến, cải thiện bữa ăn cho mình, liền nghe thấy ngoài cửa chính có tiếng xe ngựa.