Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1690 :

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Thẩm Hà đứng ngay dậy, cô thấy Văn Tri Châu mặc một bộ áo dài thổ cẩm màu trắng nhẹ nhàng đứng ở xa, có quản gia đi cùng, và đang xách một chiếc làn đựng đầy đồ ăn đi tới.



Thẩm Hà vẫy tay chào Văn Tri Châu, Văn Tri Châu bước nhanh hơn, bước rộng hơn đi về phía Thẩm Hà.



Sân nhà Thẩm Hà thật sự quá rộng, từ cổng chính đến gian nhà chính phải đi đến hơn một trăm mét.



Vì vậy Văn Tri Châu đi rất lâu, mới đi đến được trước mặt Thẩm Hà, anh vừa cười vừa nói: “Cô thật sự quá chượng nghĩa? Chuyển nhà mời cơm ấm nồi cũng không gọi tôi một tiếng. Nếu không phải Vương nhị thúc nói cho tôi biết, tôi cũng không biết cô đã chuyển nhà rồi.”



“Tiểu nữ cũng không ngờ Văn thiếu gia lại đích thân đến đây.” Thẩm Hà vừa cười vừa nói: “Người nông thôn thô lỗ, sợ làm phật lòng thiếu gia.”



“Lý do.” Văn Tri Châu cũng không khách sáo với Thẩm Hà nữa, anh ngồi luôn xuống đối diện Thẩm Hà, đưa những đồ ăn trong làn cho Thẩm Hà: “Những thứ này đều là lễ mừng tôi tặng cho cô.”’



Nói xong, Văn Tri Châu ngắm kỹ một lượt ngồi nhà, rồi gật đầu nói: “Căn nhà này xây rất tinh tế.”



Đâu chỉ có mỗi tinh tế?



Hoàn toàn là rất đặc biệt đấy



Hiện tại người ta xây nhà, chỉ có theo hướng phát triển lên trên không trung, có thấy ai theo hướng phát triển xuống dưới đất đâu?



Cho dù xây dựng theo hướng xuống dưới đất, cũng chỉ là đào cái hầm để cất trữ đồ, nhưng nhà của Thẩm Hà ngược lại với người khác, dưới đất mới là để ở, ngược lại bên trên chỉ dùng để tiếp khác và cất trữ đồ.



Nếu là người khác, Thẩm Hà cũng lười chả buồn đi giải thích, nhưng nếu là Văn Tri Châu, cô sẽ sẵn lòng giải thích mấy phần: “Ngô huyện chúng ta là xứ Bắc, thời tiết hanh khô, nền đất kiên cố. Vị trí Thẩm gia thôn lại rất đặc thù, khắp nơi đều là sỏi đá, tận dụng những thứ đang có là điều tiện nhất, vì vậy tiểu nữ xây nhà dựa vào núi, lấy đá làm móng nhà, dùng đá xây dựng dưới hầm. Những căn nhà như vậy, hè mát đông ấm. Nếu không đến mùa đông công tử đến thử là sẽ biết ngay, chỉ cần rất ít củi khô thôi là sẽ đạt được hiệu quả giữ ấm.”



“Còn khi đến mùa hè, vì không bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, nên sẽ rất mát mẻ, nếu để sinh sống là thích hợp nhất rồi. Còn về mặt phong thủy, lưng tựa núi trước mặt có nước, đây là địa hình tụ tài tụ thế. Công tử xem bên kia đi, nước chảy vòng quanh, hội tụ với dòng sông bên kia, đây chính là hai rồng vườn châu.” Thẩm Hà vừa cười vừa giải thích: “Mùa đông nơi này rất lạnh, với lại rất dễ hình thành gió bão. Vì vậy, sẽ càng nổi lên ưu điển của tầng hầm. Còn có một điểm lợi nữa, đó chính là tuy nó là dưới hầm, nhưng cũng là nửa hầm nửa mặt đất, không hề cản trở việc thu hút ánh sáng.”



“Tiểu nữ nói nhiều như vậy rồi, chắc công tử cũng không tin đâu. Chờ đến mùa đồng, công tử đến cảm nhận là biết ngay thôi.” Thẩm Hà nói.




Một thị trấn nhỏ bé, tất nhiên là sẽ không thể có đầu bếp quá siêu đẳng.



Vì vậy những người ở đây nấu ăn, đa số là lấy nước luộc chín hoặc hấp chín, rất ít khi ướp với gia vị hoặc chiên xào.



Tay nghề này của Thẩm Hà, đã kết hợp mấy cách làm khác nhau, hương vị làm ra tất nhiên là khác với mọi người rồi.



Trong lòng Thẩm Hà cảm thấy rất may mắn.



May là hồi nhỏ lúc ở nhà, bị gia đình ép học nấu ăn, nếu không, xuyên khung đến nơi này chắc sẽ bị chết đói thôi!



Ăn no uống no, lúc này Văn Tri Châu mới hài lòng sờ vào bụng mình rồi nói: “Ngon quá thôi! Tôi quyết định sau này sẽ thường xuyên đến tìm cô! Cô không chê tôi ăn nhiều quá chứ?”



“Có đấy.” Thẩm Hà nhìn cậu một cái: “Công tử sẽ ăn đến nỗi tôi nghèo đi mất đấy.”



Nói là như vậy thôi, nhưng lúc Văn Tri Châu rời đi, cô đã đựng đầy thức ăn vào làn của cậu.



Bên trong đều là một số món ăn đơn giản cô tự tay làm.



Tuy trong nhà Văn cử nhân không thiếu những đồ ăn này, nhưng dù sao cũng là một chút tấm lòng của mình, huống chi những thứ Văn Tri Châu mang đến, món nào cũng là cực phẩm.



Đối tác hợp tác với mình xông xênh như vậy, bản thân mình cũng không nên quá nhỏ mọn đúng không?



Khi Văn Tri Châu rời đi, trong lòng cậu rất mãn nguyện.



Sau khi lên xe ngựa, Văn Tri Châu nói với quản gia: “Lát nữa mang một ít về cho Văn Thanh ăn thử, mồm của tiểu tử đó là sành nhất đấy, những đồ ăn bình thường không vào được mắt cậu ta đâu. Cũng không biết tại sao Nhị thúc lại cho cậu ta đến chỗ tôi nữa.”