Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 170 :
Ngày đăng: 13:30 30/04/20
Rất trùng hợp là, khi đối phương nhìn thấy thiết kế của Thẩm Thất, họ thể hiện sự yêu thích vô cùng đối với nó, muốn hẹn Thẩm Thất ra ngồi xuống gặp mặt.
Cho nên, Sau khi Thẩm Thất quay xong phim ở trong đoàn phải lập tức rời khỏi đó.
Nhưng trước đó, cô ấy còn phải vẽ một bảng thiết kế theo yêu cầu của đối phương.
Nếu lần này nhận được sự khẳng định của đối phương, thì Thẩm Thất đã có thể chính thức đi thi bằng nhà thiết kế rồi.
Cho nên, Thẩm Thất rất bận rộn, bận rộn vô cùng.
Cả đoàn làm phim cứ phải tăng ca tăng giờ, quay phim không ngừng nghỉ, quay xong ngoại cảnh thì quay nội cảnh.
Các diễn viên cứ luân phiên nhau diễn liên tục.
Bởi vì thời gian của Thẩm Thất rất khẩn trương, nên đoàn làm phim cố gắng quay những cảnh của nam nữ chính trước.
Còn những đoạn quay bù và những cảnh không quan trọng, thì Thẩm Thất đã không cách nào kiêm luôn được nữa.
Sau khi quay xong màn cuối cùng của nam nữ chính, thì Thẩm Thất phải chính thức khởi hành rồi.
Nếu Thẩm Thất đã đi rồi thì những ông chủ khác cũng không cần phải ở lại làm gì nữa.
Khi nghe nói Thẩm Thất phải đi gặp một ông chủ của một thương hiệu lớn, thì bốn người đàn ông đó lại cùng mở miệng nói, cũng đúng lúc họ phải đi đến thành phố đó.
Thẩm Thất chợt không biết nói gì nữa.
“Tôi đi để bàn về thiết kế với người ta mà.” Thẩm Thất nghi ngờ nhìn bốn người đàn ông đó: “Mấy anh đi làm gì chứ?”
Hạ Nhật Ninh biết được Thôi Nguyệt Lam vẫn đang tiếp tục đau khổ chép kinh phật trên núi, chợt cảm thấy thoải mái hơn và nói với Thẩm Thất: “Đúng lúc anh cũng có một thương hiệu dưới quyền của mình, cũng phải tham gia cuộc thi nhà thiết kế tại thành phố đó.”
“Tiểu Thất, Phùng Gia cũng có thương hiệu quần áo của mình.” Phùng Mạn Luân ung dung trả lời.
Phạm Thành Phạm Ly giơ tay ra, cùng mở miệng nói: “Cuộc thi nhà thiết kế thôi mà, bất cứ ai cũng sẽ có hứng thú tham gia đúng không?”
Đợi đã, cuộc thi nhà thiết kế ư?
Đây là chuyện này xảy ra khi nào vậy?
Tại sao mình không biết gì hết vậy?
Biểu cảm hoang mang trên mặt Thẩm Thất, khiến bốn người đàn ông đó bật cười lên.
Thẩm Thất mấy ngày nay, quả thật sống trong dầu sôi lửa bỏng.
Văn Nhất Phi phút cuối cũng tự mò đến, hắn đến đây là để xem trò cười mà thôi.
Không sai, hắn đến đây là để xem trò cười của Thẩm Thất.
Thẩm Thất ngày nào cũng phải tiến hành các loại tập huấn tăng cười.
May là cô theo học ngành mỹ thuật trong lúc học đại học, công thêm làm việc suốt hai năm nay, cũng đã tích tụ được không ít kinh nghiệm.
Vì thế cô cũng có thể miễn cưỡng theo kịp tiến trình của đợt tập huấn đặc biệt của các thầy cô giáo.
Ngày đăng ký nhanh chóng đến gần.
Thẩm Thất cuối cùng cũng giải thoát khỏi những cuộc huấn luyện đặc biệt gian khổ đó, một mình cô đem theo chứng minh nhân dân và bảng đăng ký tham gia được tải xuống trên mạng, đến nơi đăng ký được chỉ định sẵn để xếp hàng tiến hành đăng ký tham gia cuộc thi.
Khi Thẩm Thất đến nơi, thì phát hiện đội hình xếp hàng đã trở nên dài vô tận rồi.
Thẩm Thất ngoan ngoãn xếp hàng đằng sau, không bao lâu, thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Cô ơi, tôi có thể mua chổ đứng của cô được không?”
Thôi Nguyệt Lam ư?
Sao cô ta lại ở đây?
Đúng là bám dai như đỉa mà!
Chẳng lẽ cô ta cũng đến đây để tham gia đăng ký cuộc thi nhà thiết kế hay sao?
Đúng là... lừa dối mà!
Cô gái bị Thôi Nguyệt Lam hỏi liền trả lời ngay lập tức: “Xin lỗi, tôi không bán! Những người học ngành thiết kế, có ai là không có tiền chứ? Mớ tiền đó của cô, tôi không hề có hứng thú! Muốn ghi tên tham gia, thì ngoan ngoãn xếp hàng đằng sau đi!”
Thôi Nguyệt Lam vừa định nổi nóng, vừa ngước đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Thất.
Thôi Nguyệt Lam sáng mắt ra, lập tức chạy tới trước mặt Thẩm Thất, cô ta ráng nén cơn giận của mình, nhẹ giọng nói: “Thẩm tiểu thư, cô cũng ở đây sao? Tôi có thể chen vào đứng trước mặt cô được không? Nếu không thì, tôi mua chỗ đứng của cô cũng được! Cô hãy xem đi, tôi tới trễ ngay đến chổ ở cũng không có nữa rồi! Nếu tôi phải tốn thời gian vào việc xếp hàng, thì tôi sẽ không còn thời gian để đi tìm khách sạn nữa.”
Thẩm Thất nhìn thấy những người khác đều tức giận nhìn Thôi Nguyệt Lam, nên chỉ có thể nói với cô ta: “Cô cũng nhìn thấy rồi, chúng tôi đều phải xếp hàng theo quy tắc ở đây. Nếu tôi đồng ý thì tôi nên giải thích với những người đứng đằng sau tôi như thế nào đây?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cô gái này cũng hay lắm! Muốn tham gia cuộc thi, thì cô có thể tới sớm hơn mà! Bây giờ lại muốn chen ngang là sao?” Những người đằng sau đều lên tiếng chỉ trích Thôi Nguyệt Lam: “Tất cả chúng tôi đều phải xếp hàng, mà cô lại muốn chen ngang ư? Chẳng lẽ chỉ có mình cô không có thời gian sao? Chẳng lẽ chỉ có mình cô có lý do thôi sao? Chúng tôi có lý do cả đống đây nè!”