Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 176 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Mặc dù cô đã quyết định rời xa Hạ Nhật Ninh, nhưng tình yêu không phải nói chấm dứt là chấm dứt ngay được.



Nếu như một tình yêu mà có thể tùy tiện chấm dứt thì đó không thể được gọi là tình yêu.



Cô yêu hắn thật lòng, vì vậy, không thể chấm dứt được.



Thẩm Thất do dự một chút rồi lại chạy đến bên cửa sổ nhìn vọng xuống.



Chỗ đó đã không còn người nữa.



Xe cũng không thấy.



Thẩm Thất không miêu tả nổi thứ cảm giác nơi đáy lòng cô.



Luôn cảm thấy bị mất mát thứ gì đó.



Thẩm Thất buồn vô cớ xoay người, nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc của Lưu Nghĩa, giấu đầu hở đuôi giải thích rằng: “Tớ xem trời mưa thế nào thôi?”



Lưu Nghĩa chỉ cười cười, không nói gì.



Thẩm Thất quay lại ăn hết tô mì rồi bắt đầu dọn dẹp chăn đệm.



Lúc này có người gõ cửa: “Xin chào, tôi là người phục vụ của khách sạn.”



Hả? Tầm này, người phục vụ gõ cửa làm gì?



Lưu Nghĩa đứng lên: “Cậu cứ ở đó đi, để tớ đi mở cửa cho!”



Lưu Nghĩa đi thẳng ra mở cửa, mở cửa rồi thì nhìn thấy nhân viên phục vụ của khách sạn đang đứng đó.



Người phục vụ ôm một chiếc hộp nói rằng: “Đây là một vị khách nhờ tôi đưa tới, chỉ đích danh là tặng Thẩm Thất tiểu thư.”



Lưu Nghĩa quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Tìm cậu này.”



Lúc này, Thẩm Thất cũng đi tới, cô liếc hộp quà trong tay người phục vụ rồi hỏi: “Vị khách nhờ anh đem quà đến đây có dáng người như thế nào?”



“Tôi cũng không biết, tiếp tân bảo tôi đem lên.” Người phục vụ đáp rằng: “Tiếp tân nói, người đó đặt đó rồi đi.”



Thẩm Thất do dự một chút rồi mới nhận hộp quà: “Cảm ơn nha.”



Đóng cửa phòng, Lưu Nghĩa cảm thấy rất hiếu kì: “Là thứ gì vậy? Mở ra xem đi!”



Thẩm Thất cũng giống Lưu Nghĩa, cô cũng tò mò là ai đưa đồ đến, nhanh nhẹn xé bao giấy rồi mở chiếc hộp ra.



Trong hộp là một bó hoa hồng tươi đẹp đang nằm lẳng lặng, còn có một tấm thiệp nữa, trên thiệp viết ba chữ: “Xin lỗi em.”
Cô ngay thẳng, không có nghĩa là cô là cô ngốc.



Vì vậy Thẩm Thất không muốn nói dối cô.



Sau khi hai người hàn huyên rất lâu, cuối cùng cũng mệt mỏi mà thiếp đi.



Sáng sớm hôm sau, hai người dậy rất sớm để chuẩn bị.



Hôm nay là ngày tất cả những thí sinh tham gia thi tài phải tập trung để phân tổ.



Tất cả mọi người đều tiến vào căn phòng đã được định trước, đồng thời giao nộp điện thoại di động, máy tính và tất cả những thứ có thể truyền tin, bảo đảm cắt đứt mọi tin tức với thế giới bên ngoài.



Thẩm Thất đang đứng chờ trong đám đông cùng Lưu Nghĩa.



Xa xa đã nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đang đi tới với dánh vẻ kiêu ngạo cong cớn, phía sau có mấy người giúp việc đang đẩy vali giúp cô ta.



Tới tham gia cuộc thi mà hành lý của cô ta nhiều như đi nghỉ dưỡng.



Lưu Nghĩa nhịn không được nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, cậu nhìn người đó kìa, thật kỳ quái. Tớ nhớ đây là cuộc thi thiết kế mà? Sao cô ta ăn mặc như kiểu đi tuyển chọn diễn viên vậy?”



Mấy người xung quanh cũng nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam, nhao nhao bàn tán và cười nói.



Những người khác, cho dù có ăn mặc trang điểm lòe loẹt đến đâu cũng không khoa trương như Thôi Nguyệt Lam.



Thẩm Thất định thần nhìn lại, Thôi Nguyệt Lam mặc một bộ quần áo thuộc một nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, có lẽ cô ta sợ người khác sẽ không biết cô ta nhiều tiền thế nào.



Đối với stylist, nhãn hiệu chân chính là theo đuổi đỉnh cao của nghệ thuật, chứ không phải nhuốm mùi thương mại.



Vì vậy, ở đây trừ Thẩm Thất ra thì tất cả mọi người đều nhìn Thôi Nguyệt Lam với ánh mắt khinh bỉ.



Thôi Nguyệt Lam không thấy sự khinh bỉ nơi đáy mắt của người khác nhưng lại thấy được Thẩm Thất không thèm đoái hoài đến cô.



Trong lòng cô có chút tức giận.



Thẩm Thất dựa vào cái gì mà không đoái hoài đến sự tồn tại của cô?



Rõ ràng chỉ là một tên bại tướng dưới tay cô!



Thôi Nguyệt Lam xông thẳng về phía Thẩm Thất.



Thẩm Thất thấy Thôi Nguyệt Lam xông về phía mình, nhất thời không muốn dính dáng đến cô ta nên đưa tay kéo Lưu Nghĩa đi và nói: “Chúng ta đến bên kia đợi đi.”



Thôi Nguyệt Lam thấy Thẩm Thất kéo tay “một người đàn ông” thì chợt trừng mắt kinh ngạc.