Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 175 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Thẩm Thất nghe nói có người mới vào tổ, hơn nữa còn chung phòng với cô.



Trong lúc báo cáo, Thẩm Thất cũng đã giấu nhẹm đi tâm trạng tiêu cực của mình rồi.



Hai năm qua, cô đã học được cách bất cứ khi nào cũng có thể giấu đi tâm trạng xấu của mình.



Bởi vì cô là một stylist, ngày nào cũng phải đối mặt với những vị đại tiểu thư, đại thiếu gia của xã hội thượng lưu. Nếu cô mang gương mặt buồn thảm đi làm việc thì sau này còn ai dám đến tìm cô nữa?



Đây đều là bản năng được luyện thành sau nhiều năm bị Thẩm Cương và Thẩm Thúy chèn ép.



Quẹt thẻ mở cửa phòng, Thẩm Thất vừa vào cửa thì ngây người, cô lùi về sau một bước theo phản xạ, muốn xem lại có phải mình vào nhầm phòng rồi không?



Bời vì ở trong phòng lúc này có một người trẻ tuổi tóc ngắn, vóc người cao lớn, chỉ mặc một chiếc quần sooc nam đang quay lưng về phía cô, người đó còn đang ra sức xoa tóc cho khô nữa.



Thẩm Thất cho rằng mình đi nhầm phòng, không ngừng mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng...”



“Cậu không nhầm đâu.” Cái người giống đàn ông đang lau tóc kia đột nhiên mở miệng nói: “Đừng coi tớ là đàn ông, tớ cũng là phụ nữ đó.”



Thẩm Thất chợt á khẩu, đứng ở cửa phòng không biết nên tiến hay lui.



Người phụ nữ này chậm rãi xoay người, gương mặt đẹp trai rạng rỡ.



Tóc đã khô được phân nửa nên cô quăng chiếc khăn tắm xuống ghế, nhìn Tiểu Thất đang run rẩy, mỉm cười vừa tươi tắn vừa khách sáo nói: “Chào cậu, tự giới thiệu một chút, tớ là bạn hợp tác trong một tháng này của cậu, tớ tên Lưu Nghĩa.”



“Lưu Nghệ?” Thẩm Thất mở to hai mắt.



“Là nghĩa trong nghĩa khí, không phải nghệ trong nghệ thuật.” Lưu Nghĩa đính chính lại.



“À... Chào cậu, tớ là Thẩm Thất.” Thẩm Thất có chút ngượng ngùng nói.



“Cậu còn không vào sao? Định đứng ở đó để nói chuyện với tớ cả đêm à?” Lưu Nghĩa buồn cười nhìn Thẩm Thất: “Tuy tớ đẹp trai nhưng rất nữ tính đó nha, tớ sẽ không làm gì cậu đâu.”



Đây là lần đầu tiên Thẩm Thất bị một người phụ nữ chọc ghẹo đến đỏ mặt!



Lúc này Thẩm Thất mới khiêng hành lý vào phòng.



Lưu Nghĩa mỉm cười, xách túi giúp Thẩm Thất rồi cúi đầu nhìn cô.



Cô phát hiện sắc mặt Thẩm Thất có gì đó không đúng.



Cô là một người thông minh, biết không nên hỏi những thứ không cần hỏi, vì vậy chỉ nói rằng: “Cậu bị dính mưa rồi, mau đi tắm đi, nếu không sẽ cảm lạnh đó. Bây giờ là lễ quốc khánh, thời tiết vẫn còn khá lạnh đó.”



Thẩm Thất hốt hoảng đáp lại: “À, được rồi, cảm ơn nha!”



Thẩm Thất hốt hoảng xoay người chạy vào toilet.



“À, chờ một chút!” Lưu Nghĩa đột nhiên gọi Thẩm Thất lại.




Không liên quan tới cô.



Không phải hắn sẽ sớm ruồng bỏ cô sao?



Bây giờ đến đây, chắc cũng không phải đứng đó vì cô đâu?



Không phải cô đang tự mình đa tình sao?



Bình tĩnh lại đi, đừng để người ta làm mất mặt nữa.



Hạ Nhật Ninh đứng phía dưới khách sạn, nhiều phòng như vậy, hắn không biết phòng nào mới là phòng của Thẩm Thất?



Hắn cũng không muốn làm kinh động đến người trong khách sạn nên cứ lặng lẽ đứng dưới mưa như vậy, hiên ngang mà đứng.



Khi nãy Văn Nhất Phi, Phạm Thành và Phạm Ly phổ cập cho hắn những biểu hiện của phụ nữ khi yêu, hắn mới hiểu, hắn sai rồi, sai quá lớn rồi!



Hắn vĩnh viễn không thể hy vọng xa vời một người phụ nữ khi yêu sẽ bình tĩnh cơ trí như một người đàn ông trên thương trường.



Trong tình yêu, bất cứ ai cũng đều mù quáng.



Những người còn tỉnh táo trong tình yêu là bởi vì họ chưa yêu sâu đậm.



Lúc Hạ Nhật Ninh lấy lại tinh thần thì phát hiện hắn đã đứng dưới khách sạn rồi, cuối cùng hắn cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của Văn Nhất Phi.



Khi một người thường làm một vài việc đi ngược lại với nguyên tắc hoặc thói quen, vậy là người đó đã lún sâu vào tình yêu rồi.



Hạ Nhật Ninh cảm thấy dầm mưa cũng khá tốt.



Chí ít, ở vị trí này, hắn cũng ở gần cô hơn.



Thẩm Thất ngơ ngác nhìn bát mì trước mặt, đột nhiên thấy đắng miệng.



Lưu Nghĩa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thẩm Thất: “Sao vậy? Không đói nữa à?”



Lúc này Thẩm Thất mới lấy lại tinh thần, hốt hoảng trả lời: “Không có, không có!”



Lời vừa dứt, cô cầm đũa lên, gắp mì ăn.



Nào biết bát mì vẫn còn nóng bỏng miệng, Thẩm Thất lại ăn rất vội vàng nên bị bỏng ngay lập tức, cô ói hết miếng mì còn chưa kịp nuốt xuống kia vào thùng giác.



“Cậu nhìn cậu kìa, có đói cũng phải ăn từ từ thôi chứ.” Lưu Nghĩa rót cho Thẩm Thất một cốc nước, lúc này Lưu Nghĩa mới phát hiện ra hốc mắt của Thẩm Thất ứa lệ: “Cậu không sao chứ?”



Thẩm Thất lắc đầu, giấu nhẹm tâm trạng của mình đi, dùng tô mì để lấy cớ: “Nóng quá, không sao đâu.”



Cô không thừa nhận, khi nãy cô quả thực rất thương Hạ Nhật Ninh.