Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 174 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


“Tiểu Thất, em...” Hạ Nhật Ninh không hiểu vì sao Thẩm Thất lại khóc tuyệt vọng như vậy.



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Không đợi Hạ Nhật Ninh đặt câu hỏi, Thẩm Thất đã mở miệng hỏi trước: “Lúc nãy anh không tới là vì ở cùng một chỗ với Thôi Nguyệt Lam đúng không? Không cần lừa dối tôi, tôi muốn nghe lời nói thật!”



Hạ Nhật Ninh yên lặng gật đầu.



Trong lòng Thẩm Thất, càng thêm đau đớn.



“Vấn đề thứ hai, vết cắn trên cổ anh là do cô ta cắn sao?” Thẩm Thất truy hỏi.



“Đúng vậy, nhưng không phải như em nghĩ đâu!” Hạ Nhật Ninh định giải thích thì Thẩm Thất đã cắt ngang: “Tôi không muốn nghe cái khác, tôi chỉ muốn nghe là đúng hay không đúng!”



“Đúng!” Hạ Nhật Ninh khẽ cụp mắt xuống.



“Vấn đề thứ ba, vết cắn này được cắn trong phòng khách sạn của cô ta đúng không?” Thẩm Thất hỏi vấn đề cuối cùng.



“Đúng!” Trong mắt Hạ Nhật Ninh hiện lên một tia bất đắc dĩ.



“Được, vấn đề của tôi hỏi xong rồi!” Thẩm Thất không thể khống chế nước mắt của bản thân, dường như cố gắng nói ra từng chữ: “Hạ Nhật Ninh, anh cần gì phải vậy?”



“Tiểu Thất, em nghe anh giải thích.” Lời nói của Hạ Nhật Ninh bị Thẩm Thất cắt ngang một lần nữa.



“Xin hãy gọi tôi là Thẩm Thất.” Ngữ khí của Thẩm Thất vô cùng lạnh nhạt trả lời: “Tôi có tên gọi riêng, tên tôi là Thẩm Thất.”



“Được rồi, Thẩm Thất. Tuy anh không phủ nhận ba vấn đề của em, nhưng anh và Lam Lam không hề có chuyện gì cả.” Hạ Nhật Ninh cũng bắt đầu tức giận.



Thẩm Thất không tin hắn!



Vậy mà cô lại không tin hắn!



Thẩm Thất lắc đầu: “Hạ Nhật Ninh, anh nói như vậy là có tật giật mình sao? Tôi chỉ hỏi một câu thôi. Nếu như ba mẹ anh phản đối chúng ta ở cùng nhau, anh có từ bỏ tôi hay không?”



Hạ Nhật Ninh lập tức khó xử.



Đàn ông của Hạ gia từ nhỏ đã được giáo dục trung, hiếu, lễ, nghĩa.



Hắn cũng không ngoại lệ.



Nhưng hắn đối với Thẩm Thất rất nghiêm túc.



Hắn chưa từng nghiêm túc như vậy.



Thẩm Thất nhìn thấy biểu hiện của Hạ Nhật Ninh, cô liền hiểu rõ mọi chuyện, không cần hỏi thêm gì nữa.



Đủ rồi, tất cả chuyện này đã đủ rồi!



Thẩm Thất không khống chế được nước mắt của mình, yên lặng quay người, buồn bã rời đi.



Hạ Nhật Ninh, tôi chúc phúc cho anh!


Phạm Thành, Phạm Ly đồng thời lắc đầu.



Văn Nhất Phi chỉ mũi mình nói: “Tôi cũng là người có em gái, em gái tôi cũng đâu có ngày ngày cắn tôi như vậy? Hạ Nhật Ninh, mặc dù cậu là dòng chính độc đinh của Hạ gia, nhưng cậu đừng quên, các chi thứ bên cạnh cũng có anh chị em, bọn họ có bao giờ cắn anh trai mình như thế không?”



Lời nói của Văn Nhất Phi đã đánh trúng trọng tâm.



Phạm Thành, Phạm Ly cũng nói: “Nhật Ninh, Tiểu Thất đau lòng không phải bởi vì cậu bảo vệ Thôi Nguyệt Lam, mà bởi vì cô ấy cảm thấy cậu và Thôi Nguyệt Lam căn bản chính là người yêu, không phải anh em ruột.”



“Cái gì?” Hạ Nhật Ninh kinh hãi nhảy dựng lên: “Sao có thể như vậy?”



Văn Nhất Phi và Phạm Thành, Phạm Ly liếc nhìn nhau, đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.



Khó trách Tiểu Thất lại đau lòng như vậy.



Bất kì cô gái nào gặp được chuyện này cũng không thể tiếp nhận được.



Thẩm Thất nhìn thấy Phùng Mạn Luân lấy đồ của cô ra khỏi biệt thự, ánh sáng trong mắt bỗng nhiên lụi tàn.



Hiện giờ nhất định Hạ Nhật Ninh vẫn đang ở trong biệt thự.



Nhưng hắn lại không hề làm ra bất kì hành động gì để ngăn cản.



Thôi, bỏ đi.



Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng rồi.



Từ nay về sau, cô sẽ trở về làm Thẩm Thất của trước kia, dùng gai nhọn để bảo vệ chính mình.



Cô cũng không muốn tiếp tục mở lòng nữa, không muốn bất cứ ai đi vào trong lòng cô.



Không yêu thì sẽ không đau!



Phùng Mạn Luân lái xe đưa Thẩm Thất đi.



Thẩm Thất co quắp ngồi trên ghế, giống như một con thú cưng bị vứt bỏ, vừa bất lực, vừa mơ hồ.



Phùng Mạn Luân nhìn Thẩm Thất, trong lòng đau xót, không nhịn được nói: “Em và Thôi Nguyệt Lam ở cùng nhau nhất định sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, không bằng đổi phòng khác đi.”



Thẩm Thất trầm giọng trả lời: “Không ai muốn đổi với em.”



“Chuyện này giao cho anh đi.” Phùng Mạn Luân thở dài một tiếng.



Hắn vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này.



Nhưng vì Thẩm Thất, hắn lại phá lệ lần nữa.



Phùng Mạn Luân quả nhiên không hổ danh là đại thiếu gia của tỉnh Nghệ An, hắn chỉ gọi mấy cuộc điện thoại, rất nhanh đã có người chủ động đổi phòng với Thẩm Thất.



Khi Thẩm Thất đem theo hành lý trực tiếp đến tổ nhiệm vụ thi đấu báo danh, phòng cô đã được đổi sang bên cạnh.



Làm xong thủ tục, Thẩm Thất nói một tiếng cảm ơn với Phùng Mạn Luân, sau đó đem theo hành lý đi vào phòng mới.