Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 173 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Thẩm Thất định đóng cửa nhà vệ sinh.



Nhưng Thôi Nguyệt Lam đi ngay vào theo, rồi đẩy Thẩm Thất ra.



Thẩm Thất chỉ đành trơ mắt nhìn Thôi Nguyệt Lam, sau đó xoay người định khóa cửa phòng vệ sinh đơn.



Thôi Nguyệt Lam đến đây để đả kích Thẩm Thất, sao cô ta có thể để Thẩm Thất trốn đi chứ?



Thôi Nguyệt Lam đưa tay cản đường đi của Thẩm Thất, ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn Thẩm Thất: “Cô không muốn biết, vừa rồi chúng tôi đã làm gì sao?”



Một câu nói đã hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang kiên cường cuối cùng còn sót lại của Thẩm Thất.



Thẩm Thất đột nhiên quay người, đưa lưng về phía Thôi Nguyệt Lam, cô cảm giác được tay mình đang run lên.



Cô không tin!



Cô không tin Hạ Nhật Ninh sẽ làm ra loại chuyện này!



“Thật ra, trong lòng cô đã nghĩ đến rồi, đúng không? Không sai, vừa rồi tôi và Hạ Nhật Ninh đúng là ở cùng với nhau, mà còn ở trong phòng của tôi nữa.” Thôi Nguyệt Lam tiến sát lại gần tai Thẩm Thất, khẽ nở nụ cười bỉ ổi: “Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, đương nhiên sẽ hiểu rõ một người đàn ông và một người phụ nữ ở cùng trong phòng nghỉ ở khách sạn thì sẽ phát sinh ra chuyện gì mà.”



“Không! Không thể nào!” Thẩm Thất yếu ớt phản bác lại, nhưng thần sắc bối rối của cô đã đem mọi tâm tình trong lòng bộc lộ ra ngoài.



“Nếu cô đã mạnh miệng như vậy thì tôi sẽ cho cô xem một vài thứ hay ho.” Thôi Nguyệt Lam trực tiếp mở ảnh chụp trên điện thoại di động ra cho Thẩm Thất xem: “Đây là căn phòng trong khách sạn của tôi, hẳn là cô sẽ nhận ra người đàn ông trong phòng là ai chứ?”



Thẩm Thất rõ ràng đã nói với bản thân rằng không nên nhìn, nhưng ánh mắt của cô vẫn không nhịn được nhìn về phía chiếc điện thoại di động trong tay Thôi Nguyệt Lam.



Trên điện thoại di động có một bức ảnh, Thẩm Thất vừa nhìn liền cảm thấy trong lòng đau thắt.



Trong bức ảnh, có hai người thân mật ôm ấp lẫn nhau, dường như da thịt tiếp xúc trần trụi.



Hạ Nhật Ninh có bệnh sạch sẽ, không thích người phụ nữ khác đến gần.



Trừ cô ra, cho tới bây giờ dường như cũng không ai có thể thân cận với Hạ Nhật Ninh.



Mà bây giờ...



Thẩm Thất nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tim cô nhói đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



Hạ Nhật Ninh, vì sao vậy?



Nếu hắn đã lựa chọn Thôi Nguyệt Lam, vì sao vẫn không buông tha cho cô chứ?



Thật ra hắn đâu cần phải làm thế.
Tất cả đều là cô gieo gió gặt bão.



Không thể oán trách.



Thẩm Thất, đủ rồi!



Hôm nay Thôi Nguyệt Lam đã làm cô mất mặt đủ rồi.



Đến hỏi Hạ Nhật Ninh vài vấn đề cuối cùng, trả lại công đạo cho chính mình, sau đó quay người rời đi thôi.



Cô không nên hèn mọn như thế, không nên sống như thế... Lừa mình dối người.



Thẩm Thất chạy nhanh đến trước bồn rửa tay, không chút do dự tẩy đi lớp trang điểm, rửa sạch mặt mũi, nhìn gương mặt tái nhợt và ánh mắt kiên định của chính mình trong gương, một lần nữa cổ vũ bản thân.



Cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng!



Thẩm Thất ở trong nhà vệ sinh ổn định lại tâm lý, Hạ Nhật Ninh phát hiện Thẩm Thất đi lâu như vậy vẫn không trở về.



Một lúc sau Thôi Nguyệt Lam trở về, ánh mắt có chút né tránh, giống như trong nhà vệ sinh đã có chuyện gì đó.



Hạ Nhật Ninh lo lắng cho Thẩm Thất, không nhịn được, nhanh chóng chạy tới.



Vừa đúng lúc Thẩm Thất ra khỏi cửa, Hạ Nhật Ninh xông vào, hai người gặp nhau ở cửa ra vào của nhà vệ sinh.



Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất khóc sưng mắt, trong lòng có chút bối rối.



Tiểu Thất... có phải hiểu lầm chuyện gì rồi không?



Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh, nhìn dung nhan quen thuộc, nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn.



Trong lòng Thẩm Thất khẽ cười khổ.



Nhìn đi, đây chính là người đàn ông mà cô thích.



Hắn và Thôi Nguyệt Lam làm chuyện như vậy rồi mà vẫn có thể biểu hiện bình tĩnh như thế.



Như vậy thì chỉ có một lời giải thích: Hắn không hề yêu cô!



Thẩm Thất ơi Thẩm Thất, cô thật sự nên từ bỏ đi!



Nước mắt của Thẩm Thất, lại lần nữa lăn dài.