Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 193 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Văn Nhất Phi phản đối?



Ha ha, phản đối vô ích.



Hạ Nhật Ninh tiếp tục thảo luận với Phạm Thành, Phạm Ly xem lúc dùng bữa nên mặc thứ gì.



Thẩm Thất cũng rất khổ não!



Thẩm Thất khổ não bởi vì phải suy nghĩ nên mặc gì!



Bởi vì cô phát hiện quần áo mà cô mang tới đây, căn bản chẳng có mấy bộ có thể mặc ra ngoài!



Lúc thu xếp hành lý, bởi vì đang đợi điện thoại của Hạ Nhật Ninh nên cô đứng ngồi không yên, chỉ lấy một vài bộ thông thường, căn bản không hề chuẩn bị lễ phục gì đó!



Bây giờ phải làm thế nào mới ổn?



Lưu Nghĩa đi từ trong nhà vệ sinh ra, tay lau tóc mắt nhìn Thẩm Thất đang ngồi ngây ngốc trên giường, nhịn không được liền hỏi: “Sao vậy?”



Thẩm Thất thở dài yếu ớt nói rằng: “Tớ lại không đem bộ lễ phục nào tới đây.”



“Làm tớ lại tưởng chuyện gì.” Lưu Nghĩa cười ha ha một tiếng, xoay người mở vali của mình ra rồi đẩy chiếc vali đến trước mặt Thẩm Thất nói: “Chúng ta đến đây để tham gia cuộc thi dành cho stylist đó, chút chuyện nhỏ này có thể làm khó được chúng ta sao? Tớ cũng làm stylist, nhìn đi, ở đây có rất nhiều vải vóc, không mang lễ phục cũng đừng lo lắng, chúng ta làm một bộ là được mà!”



Mắt Thẩm Thất sáng ngời: “Trời ơi, cậu còn đem theo cả vải vóc ư?”



Lưu Nghĩa ngượng ngùng gãi gãi đầu, giải thích: “Tớ cho rằng tới tham gia thi đấu, có nghĩa là thiết kế ra một bộ quần áo ở đây. Vì vậy mang tới rất nhiều vải, kết quả sau khi tới đây mới biết mọi người đều không làm như vậy.”



Thẩm Thất bật cười khúc khích: “Nhưng đây đúng là hữu ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh nha, Tiểu Nghĩa, chụt chụt!”



Lưu Nghĩa nhoẻn miệng cười: “Ừ, có thể dùng đến là tốt rồi!”



Tiệc mời được sắp xếp vào buổi tối hôm sau.



Sở dĩ sắp xếp vào buổi tối không phải bởi vì tâm trạng buổi tối sẽ tốt hơn.



Mà bởi ban ngày khách sạn rất nhiều người!



Hạ Nhật Ninh cũng không nôn nóng, Thẩm Thất nói khi nào thì chính là khi đó.



Gần đến thời gian dùng bữa, Thẩm Thất rời khỏi phòng cùng Lưu Nghĩa, đi đến căn phòng đã được đặt từ trước.



Lưu Nghĩa vẫn mặc một bộ trang phục đầy khí chất, có điều khá lâu rồi cô không mặc chiếc T-shirt đã từng mặc năm năm trước.



Thẩm Thất cũng làm cho cô một chiếc sơ–mi vô cùng thỏa mái dễ chịu, kết hợp với chiếc quần jean màu trắng của Lưu Nghĩa, quả thực là ngầu không kể xiết.



Thẩm Thất thì đơn giản hơn nhiều.



Cô mặc một bộ váy màu hồng quá đầu gối, làm tôn lên vẻ xinh xắn lanh lợi, tinh tế nhưng cũng rất dễ thương.
Lời nói của hắn vừa dứt, Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly cùng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.



Nếu như Hạ Nhật Ninh hắn không kén ăn thì trên thế giới này không có người kén ăn!



Văn Nhất Phi nói: “Anh cũng không có ý kiến, dù sao trừ những thứ người không ăn được ra thì cái gì cũng từng ăn rồi.”



Lưu Nghĩa cười nhạo: “Muốn ăn người khác đúng là hơi khó thật, dù sao thì mấy tên ẻo lả chỉ hợp bị ăn thôi.”



Văn Nhất Phi trừng mắt: “Cô nói tôi nằm dưới đúng không? Có muốn thử không?”



Lưu Nghĩa không chút sợ hãi phản công: “Anh cảm thấy anh đánh thắng được tôi chắc?”



“Nhưng tôi vẫn luôn nằm trên!”



“Đó là bởi anh chưa từng gặp đối thủ mạnh như tôi thôi!”



Thẩm Thất không hiểu vì sao lại cảm thấy chủ đề mà họ đang nói không hề trong sáng?



Lẽ nào cô nghĩ nhiều rồi?



Phạm Thành, Phạm Ly cùng che mặt.



Vốn dĩ bệnh ngu xuẩn có thể lây từ người qua người đó.



Mấy hôm trước Văn Nhất Phi vẫn còn bình thường, mấy ngày nay bị lây bệnh của Hạ Nhật Ninh rồi sao?



Sao vừa gặp Lưu Nghĩa thì liền trở nên ngu xuẩn không có thuốc chữa như vậy chứ?



Hạ Nhật Ninh cũng phát hiện điểm này, lập tức hắng giọng một tiếng rồi nói: “Được rồi, được rồi, còn muốn ăn nữa không?”



Hạ tổng vừa mở miệng thì tất cả mọi người ở đó không ai dám trái ý.



Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa cũng không cãi lộn nữa.



Thẩm Thất chọn món thay mọi người, kỳ thực tối nay tâm tư của họ không hề để trên bàn ăn mà đều đang đuổi theo suy nghĩ riêng của mình.



Vì vậy ăn gì cũng không quan trọng nữa.



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa mang theo nhiệm vụ tới, phải nghe ngóng được chủ đề chính của trận bán kết!



Nhưng cơm canh đã được dọn lên mà hai người họ vẫn im lặng nửa ngày không dám hé miệng.



Nhân cơ hội đi toilet, Thẩm Thất không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu Nghĩa, sao tối nay cậu lại nhắm vào Văn Nhất Phi vậy? Tớ nhớ không nhầm, trong bữa tiệc tối mấy ngày trước hắn còn đặc biệt khen ngợi chúng ta mà.”



Gương mặt Lưu Nghĩa đột nhiên đỏ bừng, mí mắt chớp chớp mất hồi lâu mới đáp lại: “Đâu... đâu có.”