Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 194 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


“Ừm? Không đúng lắm. Trông hai người cứ thấy sai sai ấy nha!” Thẩm Thất tỏ vẻ hoài nghi.



“Ôi dào, thực ra cũng không có gì.” Lưu Nghĩa lập tức dựa vào vách tường đầy chán nản, nói: “Cậu còn nhớ sáng hôm cãi nhau với Thôi Nguyệt Lam lúc ăn cơm không?”



Thẩm Thất gật nhẹ đầu: “Đương nhiên mình nhớ. Ăn một phát tát trước mặt nhiều người như vậy, đời này có thể quên mới lạ.”



“Sau hôm đó, bỗng nhiên Văn Nhất Phi chạy tới tìm tớ hỏi chuyện, hỏi vì sao cậu không gọi điện thoại cho Hạ Nhật Ninh. Tớ nói, ‘làm sao tôi biết được chứ?’” Lưu Nghĩa dang tay tỏ ý không biết rồi nói tiếp: “Sau đó đầu óc anh ta cứ như bị chập điện ý, tự dưng quay sang coi thường tớ. Anh ta nói, tớ biết mới là lạ. Tớ không phục liền hỏi sao anh ta lại nói như thế?”



“Sau đó anh ta trả lời, nói tên đàn ông như tớ căn bản chẳng hiểu gì về tình cảm, tất nhiên không hiểu chuyện giữa cậu và Hạ Nhật Ninh.” Lưu Nghĩa nói tới đây, khuôn mặt bừng bừng nổi giận: “Sao tớ có thể bị anh ta nói như vậy chứ?”



“Thế rồi cậu đáp trả thế nào?” Đến lúc này, Thẩm Thất cũng thấy hứng thú. Cô không ngờ rằng vẫn còn xảy ra chuyện như vậy sau khi chuyện kia kết thúc!



“Tất nhiên tớ quật ngã anh ta rồi!” Lưu Nghĩa nói giọng thản nhiên: “Không phải anh ta nói tớ là đàn ông sao? Vậy thì cho anh ta cảm nhận một chút sức mạnh của đàn ông là được rồi!”



Trong nháy mắt, Thẩm Thất há hốc miệng: “...”



Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao tối nay vừa gặp mặt nhau, hai người này liền giống như gà chọi rồi!



Cảm tình trước đó đã bị mất hết còn đâu!



Ây chậc chậc.



Văn Nhất Phi còn được xưng là đi qua trăm khóm hoa, không dính một chiếc lá cơ đấy!



Bây giờ bị gai chích rồi sao?



“Ôi dào, nếu lần này không vì đội của chúng ta, thực lòng tớ không muốn tới.” Lưu Nghĩa thở dài một tiếng: “Tiếp theo, Tiểu Thất, chỉ có thể dựa vào cậu thôi!”



“Hả? Tớ?” Thẩm Thất chỉ vào chóp mũi mình: “Tớ cũng không làm được! Tớ còn phải ly hôn với anh ta đó!”



“Tiểu Thất!” Hai tay Lưu Nghĩa vịn chặt bả vai Thẩm Thất, vẻ mặt trịnh trọng: “Ít ra cậu còn có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với Hạ Nhật Ninh. Cậu cảm thấy tớ và Văn Nhất Phi có thể trò chuyện tử tế với nhau sao? Chỉ cần một câu lệch tông phát là quật nhau ra đó, biết không?”



Thẩm Thất câm nín.



Quả thật cô và Hạ Nhật Ninh ở cùng nhau sẽ không vì một câu nói không hợp ý mà gây gổ!




Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhíu nhíu, ý cười trong khóe mắt chan hòa yêu thương.



“Vậy bây giờ em đang xin anh giúp đỡ sao?” Hạ Nhật Ninh từ từ cúi đầu, chóp mũi truyền đến mùi hương từ làn tóc của Thẩm Thất.



Đây là mùi hương hắn vô cùng quen thuộc!



Mỗi lần ngửi thấy mùi hương ấy, hắn đều có thể yên giấc cả đêm.



Đã rất lâu rồi hắn chưa được yên giấc.



Thẩm Thất giương mắt nhìn Hạ Nhật Ninh đang tiến sát lại về phía mình nhưng cô chỉ có thể đứng yên ở đó chẳng biết làm gì.



“Ưm...” Thẩm Thất nuốt nước miếng một cách khó khăn.



Hắn dựa gần như vậy, sẽ không vì một lời chẳng hợp ý mà lại cưỡng hôn chứ?



Vành tai Thẩm Thất ửng đỏ, gò má trắng mịn cũng ửng hồng.



Hạ Nhật Ninh hạ tầm nhìn, nhìn thẳng vào Thẩm Thất, đùa dai: “Em đang nghĩ gì thế? Sao bỗng nhiên đỏ mặt thế này?”



“Hả? tôi... ơ, tôi không có mà...” Thẩm Thất bối rối né tránh ánh mắt của Hạ Nhật Ninh.



“Vậy sao?” Khóe mắt Hạ Nhật Ninh cong cong: “Thân thể của em thành thật hơn miệng em nhiều. Không phải em đang chờ anh hôn em ở đây chứ?”



Ây, vậy mà hắn lại nói ra rồi!



Vậy mà hắn lại thật sự nói ra câu này rồi!



“Tôi... tôi không có!” Thẩm Thất cảm thấy da mắt mình sắp bị thiêu cháy rồi!



Lời nói thế này, sao có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy chứ!



Lời nói thân mật như vậy, sao có thể được nói ra từ đôi vợ chồng sắp ly hôn chứ