Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 195 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


“Có thật là không có không?” Hạ Nhật Ninh phát hiện hắn đã nghiện việc trêu chọc Thẩm Thất rồi.



Chỉ cần lại gần cô thì hắn lại không thể nhịn được mà giở trò.



“Đúng là không có! Không có!” Thẩm Thất vẫn cứng đầu cứng cổ cãi bướng.



“Ừm, vậy à...” Hạ Nhật Ninh trả lời thâm thúy: “Thật đáng tiếc!”



Ánh mắt của Thẩm Thất né tránh: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, đề bài thật sự của trận đấu bán kết này không?”



“Không thể.” Hạ Nhật Ninh nghiêm túc trả lời: “Anh cũng có nguyên tắc làm người, sao anh có thể làm cái chuyện tiết lộ đề bài giữa chừng như thế chứ?”



Thẩm Thất ngẩn người.



Sao hắn có thể nói những lời này một cách quang minh chính đại thế chứ?



Ban tổ chức ra đề thi như thế, không phải là để cho thí sinh vắt óc suy nghĩ, tìm mọi cách để biết được đề thi thật sự à?



Đây không phải là dùng đề bài để thử thách thí sinh à?



Hắn lại còn nói có nguyên tắc ư?



“Đương nhiên, anh cũng là một người hiểu được cách tùy cơ ứng biến.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục mặt dày nói: “Thế này đi, em hôn anh một cái rồi anh sẽ nói cho em biết.”



Thẩm Thất tiếp tục ngẩn người.



Rốt cuộc là hắn mặt dày cỡ nào mà lại có thể nói ra những lời như thế chứ!



Hạ Nhật Ninh, không phải anh đã ở bên Thôi Nguyệt Lam rồi ư?



Các người đằm thắm như vậy rồi mà!



Bây giờ anh lại nói với tôi những lời như vậy thì thích hợp sao?



“Xem ra em vẫn còn có ý kiến khác?” Hạ Nhật Ninh nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Thẩm Thất, ý cười nơi đáy mắt càng ngày càng lan rộng: “Nếu như em đã không đồng ý thì chúng ta đổi cách khác đi. Anh hôn em một cái sau đó anh sẽ nói cho em biết, được không?”



Thẩm Thất không còn mặt mũi nào nữa.



Cô vươn tay đẩy về phía ngực Hạ Nhật Ninh theo bản năng.



Nhưng mà, Hạ Nhật Ninh có thể để cô đẩy ngã được ư?



Hạ Nhật Ninh không lùi mà lại tiến tới, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi vào bên tai Thẩm Thất: “Em vội vàng muốn cởi cúc áo của anh như thế rồi à?”



Ngón tay của Thẩm Thất cứng đờ trong nháy mắt, bàn tay cô dừng lại trên ngực của Hạ Nhật Ninh.



Tên này... Có phải hắn bị tên quỷ háo sắc nào đó nhập vào rồi không?
“Tôi vẫn mềm lòng với cô ấy.” Hạ Nhật Ninh lẩm bẩm: “Tiếc là đã phí công chuẩn bị một căn phòng đẹp như thế rồi.”



Tiểu Xuân không trả lời, giống như hoàn toàn không đứng ở đó vậy.



“Bỏ đi, chỉ cần cô ấy vui là được rồi.” Hạ Nhật Ninh dơ tay lên vò đầu, khiến cho mái tóc ngắn trông rất đẹp trai lộn xộn hết cả lên: “Về thôi.”



Tiểu Xuân lặng lẽ quay người rời đi cùng Hạ Nhật Ninh.



Căn phòng trống rỗng, bởi vì thiếu hơi thở của con người mà trở nên lạnh lẽo.



Có thể là từ lúc bắt đầu đã lạnh lẽo như vậy rồi.



Chỉ là sự ầm ĩ của mọi người đã che lấp đi sự lạnh lẽo kia.



Sau khi người đi khỏi thì cuối cùng vẫn khôi phục sự quạnh hiu đó.



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa quay về đội của mình, hai người báo cáo những thu hoạch tối nay cho đội trưởng và mọi người biết.



Những thông tin mà Thẩm Thất và Lưu Nghĩa lấy được không khác nhau là mấy.



Xem ra Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đã bàn bạc với nhau rồi.



Thông tin này nói có ích thì cũng có ích, nói vô dụng thì thật sự cũng không có tác dụng gì quá lớn.



Phạm vi vẫn quá rộng.



Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: “Xin hỏi vị nào là Thẩm tiểu thư ạ?”



Thấm Thất nhìn về phía người đó: “Tìm tôi ư?”



Đối phương nhìn chằm chằm Thẩm Thất một lúc sau đó hắn ta gật đầu: “Đúng thế, có người tặng cô một thứ.”



Nói xong, hắn ta đưa cho Thẩm Thất một cái hộp rất đẹp.



Thẩm Thất liếc qua, đây không phải là hoa hồng mà ngày nào cũng có người đưa tới à?



Kể từ hôm đó trở đi, hôm nào hoa hồng cũng được đưa đến.



Mỗi ngày một bó.



Hoa của mấy ngày trước Thẩm Thất không thể khoe ra nên chỉ đành đưa cho em gái phục vụ.



Hôm nay cũng tặng à?



Thẩm Thất đang muốn thuận tay đưa cho người khác, không biết vì sao mà trong giây phút đưa ra đó, thì cô chợt có linh cảm là hoa hồng ngày hôm nay không giống những hôm trước.