Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 196 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Sự chiều chuộng của tổng giám đốc Hạ.



Thẩm Thất lập tức mở hộp ra.



Bên trong chiếc hộp còn có một bó hoa hồng, nhưng dòng chữ trên tấm thiệp lại là: Tình mẹ bao la.



Tình mẹ bao la.



Bản thân cô cũng không phải mẹ...



Khoan đã, chẳng lẽ đây mới là chủ đề của vòng thi lần này sao?



Thẩm Thất lập tức kêu lên đầy kích động: “Tôi biết đề mục là gì rồi! Là thiết kế một bộ trang phục hoàn hảo cho người mẹ! Năm phần mà chúng ta sẽ tranh tài với nhau là: Quần áo, túi và giày, đồ trang sức, tạo hình nhân vật và nhân vật nam đi cùng. Nếu chủ đề là người mẹ, vậy thì cũng chỉ có thể rơi vào bốn chủ đề trước thôi!”



Thẩm Thất đưa tấm thẻ cô đang cầm trong tay cho đội trưởng.



Nhóm trưởng nhìn thấy nội dung trên tấm thẻ này thì vui mừng đến mức chỉ muốn ôm chầm lấy Thẩm Thất, nhưng Lưu Nghĩa thoáng cái đã kéo Thẩm Thất lại, bảo: “Bắt tay là được rồi, đâu cần phải ôm chứ!”



Nhóm trưởng cười toe toét: “Tiểu Thất, cô chắc chắn là ngôi sao may mắn của cả nhóm rồi! Tôi nghe nói lần này sẽ loại tám trong số mười nhóm! Cuối cùng chỉ còn lại có hai nhóm thôi! Chúng ta biết chính xác chủ đề, vậy thì cơ hội chiến thắng của chúng ta hẳn phải rất cao rồi!”



Toàn bộ những thành viên trong nhóm đều vô cùng hào hứng.



Sau phút giây vui mừng khôn xiết, Thẩm Thất mới nói: “Vấn đề bây giờ là, ai trong số mọi người biết cách tạo hình nhân vật vậy?”



Cô hỏi tất cả mọi người.



Thẩm Thất tiếp tục hỏi: “Mẹ của mỗi người đều không hề giống nhau, từ giai tầng, tuổi tác, ngoại hình, trình độ học vấn đều rất khác biệt. Vậy thì chúng ta lấy hình tượng người mẹ như thế nào để làm bản gốc cho thiết kế đây?”



Tất cả mọi người đều sững sờ.



Đúng vậy, chủ để này vô cùng rộng!



“Trước đây mặc dù tôi có từng tạo hình nhân vật, nhưng tôi chỉ phụ trách tạo hình các tiểu thư và đại thiếu gia của xã hội thượng lưu. Từ trước đến giờ tôi chưa từng tạo hình một người mẹ bình thường bao giờ.” Thẩm Thất tiếp tục nói: “Trong số mọi người, có ai từng làm công việc tạo hình nhân vật không?”



Lúc này có một người nói: “Ngày trước tôi từng tham gia một dự án phim chiếu mạng, làm nhân viên hóa trang cho diễn viên. Vậy có tính không?”



Thẩm thất lau mồ hôi lạnh: “Tính chứ!”



Sau đó, không còn bất kì ai nói thêm gì nữa.



Đa số mọi người ở đây vẫn tập trung vào thiết kế vật là chính, chứ không để ý đến mảng tạo hình nhân vật.



Thẩm Thất cuối cùng đành cắn răng nói: “Thế này vậy, tôi sẽ nhận tạo hình nhân vật, những người còn lại phân công nhau cùng thiết kế trang phục, đồ trang sức, giày và túi. Mọi người thấy thế nào?”



Nhóm trưởng và những người khác đồng thanh trả lời: “Không thành vấn đề! Những việc này cứ giao cho chúng tôi! Nhưng chúng ta đi đâu tìm người mẫu bây giờ?”



Thẩm Thất suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này, để tôi suy nghĩ một chút! Bây giờ chúng ta không thể liên lạc với gia đình, vậy hiển nhiên là không có cách nào mời mẹ của chính chúng ta đến làm mẫu.”




Quản lí trả lời: “Không phải không cung cấp, mà là bà ấy yêu cầu đổi hết đồ ăn đồ uống thành tiền chuyển vào thẻ lương. Hơn nữa khách sạn chúng tôi không cho phép nhân viên ăn thức ăn thừa. Bà ấy không sống trong ký túc xá của nhân viên, chúng tôi cũng không thể giúp được gì.”



Thì ra là thế.



Thẩm Thất nhìn Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa liền hiểu được ngay ý của Thẩm Thất, đến nhà hàng mang đồ ăn về.



Thẩm Thất bảo với dì Triệu: “Dì à, chúng cháu cũng không thể giúp được dì nhiều, vậy thì bữa cơm này chúng cháu mời.”



Lưu Nghĩa cũng nói: “Đúng vậy, muốn tiết kiệm tiền đến mấy thì cũng không thể bỏ ăn được. Ăn no mới có thể đi tìm kẻ kia để báo thù chứ ạ.”



Dì Triệu chậm rãi ngồi dậy, nước mắt rưng rưng, định cúi xuống cảm ơn hai người, lại bị hai người ngăn lại.



“Cảm ơn hai cháu, dì chẳng biết làm gì để trả ơn.” Dì Triệu nói. “Hai ngày nữa là sinh nhật con gái dì, đáng tiếc, đã vài năm rồi con bé không có được một cái sinh nhật tử tế.”



“Ai cũng nói ngày con sinh ra là ngày mẹ khổ nhất. Dì thà rằng khổ thêm một lần nữa, đổi lấy con gái dì được sống lại, thì dì cũng cam lòng.” Dì Triệu lau nước mắt nói: “Nhưng giờ dì có khổ đến mức nào, thì con gái dì cũng không sống lại được nữa.”



Thẩm Thất vô cùng đau xót.



Cô nghĩ đến mẹ của mình.



Lúc mẹ sinh mình ra, hẳn cũng rất đau đớn đúng không?



Tâm lạnh, thân lạnh.



Cô cũng rất nhớ mẹ.



Không biết mẹ có còn nhớ sinh nhật của cô không?



Liệu mẹ có biết quan tâm chính bản thân mình không?



Nhìn thấy gương mặt thương cảm của Thẩm Thất, bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lưu Nghĩa.



Không phải bọn họ đều không thể tìm được người thích hợp để làm mẫu sao?



Hiện tại, dì Triệu chính là ứng cử viên sáng giá nhất rồi!



Cô cần một người mẹ!



Cô cần một sự thay đổi!



Lưu Nghĩa lập tức kéo Thẩm Thất sang một bên, thì thầm: “Tiểu Thất, hay là mời dì Triệu đến làm người mẫu cho chúng ta đi? Sau đó cả nhóm chúng ta cùng quyên góp tiền, giúp dì Triệu đi tìm cái tên chết tiệt kia. Cô thấy như vậy có ổn không?”



Ánh mắt Thẩm Thất chợt sáng ngời!



Đó là một ý kiến hay!