Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 201 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Tội danh vu khống



Thẩm Thất cảm thấy dường như ánh mắt của những người khác đều hướng về phía cô, tất cả đều ẩn chứa đầy ác ý.



Những người còn ở lại đa số là người của đội 3 và đội 6.



Những thành viên trong đội của Khương Tiểu Khương, sau khi trải qua bao nhiêu ngày thi đấu cùng nhau, chắc chắn họ sẽ đứng về phía Khương Tiểu Khương rồi.



Họ đâu có thân với Thẩm Thất.



Thường thì người ta hay đứng về phía người thân chứ không đứng về lẽ phải.



Vậy là, không ít người trong số họ chưa tìm hiểu sự việc đã bắt đầu công kích cô.



Một người con gái chua ngoa đanh đá bắt đầu mở giọng nói: “Ôi, tôi cứ tưởng cô Thẩm giàu có lắm đấy! Không ngờ một cái dây chuyền không bắt mắt như vậy cũng lọt vào mắt xanh của cô được! Đúng là khiến ngươi ta mở rộng tầm mắt! Tôi tuy nghèo, nhưng dù sao cũng có một ít tiền dư giả. Hay cô qua đây cầu xin tôi, tôi sẽ thưởng luôn cho cô cái dây truyền Tiffany mới mua từ Hong Kong này!



“Đúng đấy, nhìn mà xem một cô gái mặt trông tử tế thế này, nghe nói lại không hề tử tế. Hình như cô ta sắp ly hôn đấy! Chà chà chà, bị đàn ông ruồng bỏ, nên đã chút tức giận lên người khác đúng không? Có nhất thiết phải nổi nóng thế không? Có nhất thiết phải ra vẻ thế không?



“Đâu chỉ mỗi thế! Ngày nào cũng đú đởn với đứa đàn ông không ra đàn ông đàn bà không ra đàn bà thế kia, nhân phẩm có thể tốt đến đâu được chứ? Thật không biết hai người đã ở chung một phòng bao lâu rồi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây? Hô hô hô hô.”



Lưu Nghĩa không thể nhịn được nữa, xông lên muốn dạy cho mấy đứa con gái vừa nói linh tinh kia một bài học.



Thẩm Thất kéo chặt lấy Lưu Nghĩa: “Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục. Tôi chưa bao giờ ăp cắp đồ, đương nhiên sẽ không sợ bị người khác vu khống.”



“Ôi, lại còn giả bộ thanh cao gì nữa? Cô có giám cho chúng tôi lục soát người không? Chỉ cần cho chúng tôi lục soát người cô và phòng cô, chúng tôi sẽ tin cô không ăn cắp đồ. “Người con gái chua ngoa đanh đá vừa rồi lên tiếng.



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng quay người lại, tức giận lườm lấy cô ta.



Thật là quá sỉ nhục người khác!


Khương Tiểu Khương nhếc mép đáp: “Nếu thế thì tôi sẽ xin lỗi cô là được chứ sao.”



Thẩm Thất lắc đầu, đáp: “Lời xin lỗi của cô, có thể xóa đi sự xỉ nhục nhân cách của tôi sao? Nếu tôi cũng nói, Khương Tiểu Khương, lúc vừa rồi ở nhà hàng, trong lúc cô va vào tôi, tôi đã bị mất thứ quý báu nhất của mình, có phải tôi cũng có thể đến phòng cô để lục soát không?”



“Tất nhiên là không được rồi!” Khương Tiểu Khương buột miệng trả lời: “phòng tôi là cô có thể tùy tiện lục soát được sao.”



“Vậy đấy, cô lấy đâu ra cái cớ, mà hùng hổ đòi lục soát phòng tôi đầy lý lẽ thế? Nếu mọi người đều có thắc mắc, tôi đề nghị báo Cảnh sát.” Thẩm Thất dơ tay lên nói: “Ngoài Cảnh sát ra tôi từ trối người khác lục soát phòng tôi. Không phải mọi người đều muốn sự việc minh bạch sao? Vậy thì báo Cảnh sát đi! Để Cảnh sát đưa ra phán quyết!”



Trong lúc này, những người trong đám đông lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.



Nếu báo Cảnh sát, sẽ có thêm rất nhiều những yếu tố không ổn định khác.



Rất nhiều người trong đây, họ đều không muốn dính vào rắc rối.



Đặc biệt là những rắc rối như thế này, họ chỉ xem cho vui thôi, nhưng nếu Cảnh sát can thiệp vào, thì họ không hề muốn.



“Ai chà, Thẩm Thất, cô báo Cảnh sát làm gì, cho Khương Tiểu Khương lục soát là xong rồi?” Trong đám đông có người đã phát biểu một cách vô trách nhiệm: “Chỉ là lục soát một tý thôi, có mất miếng thịt nào đâu mà lo.”



“Đúng rồi, đúng rồi, cứ để cho cô ta tìm đi. Nếu không tìm được, cũng có thể rửa luôn nỗi oan của cô.” Trong đám đông lại có người lên tiếng.



Thẩm Thất kiên định đáp: “Không, nếu muốn kiểm tra, thì phải kiểm tra cho minh bạch rõ ràng! Thẩm Thất tôi cả đời sống quang minh chính đại, tôi không thể làm bôi bác bố mẹ được, không thể làm mất mặt anh trai tôi, càng không thể làm mất mặt người họ Thẩm, Thẩm Thất tôi không thể mang theo vết dở bẩn này trong cuộc đời được!”



“Nói hay lắm!” Lưu Nghĩa cúi xuống nhìn Thẩm Thất: “Chẳng phải các người nghi ngờ sao? Nếu muốn kiểm tra thì kiểm tra hết luôn!”



Trong đám động bắt đầu rối lên, mỗi người một câu rất nhiều ý kiến.



Khương Tiểu Khương lén lút nhìn Thôi Nguyệt Lam.



Trong mắt Thôi Nguyệt Lam quả nhiên lóe lên sự khó chịu, trách Khương Tiểu Khương làm việc quá lè nhè.