Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 202 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Thật ra ai đã lấy cắp



Khương Tiểu Khương vừa định nói tiếp, trong lúc này người phụ trách ban Tổ chức nhận được cuộc gọi bí ẩn: “Thôi được rồi, không tranh cãi nữa. Lần này chuyện to rồi, lát nữa CEO và nhà thiết kể chính của các hãng lớn đều sẽ qua đây. Việc hôm nay nhất định sẽ phải điều tra cho rõ! Cấp trên đã dặn rồi, sau khi sự việc hôm nay sáng tỏ, sẽ không tha cho người tung tin đồn, người ăn cắp cũng sẽ không tha. Phẩm chất không đoan chính, kỹ thuật có giỏi đến mấy, cũng không thể nhận.



Hai câu nói của ban Tổ chức, khiến tất cả mọi người trong đó lập tức im lặng.



Mấy người con gái vừa nói giúp cho Khương Tiểu Khương, khuôn mặt đột nhiên thay đổi chóng vánh.



Làm kinh động đến CEO và các nhà thiết kế rồi sao?



Trời, lần này gây họa lớn rồi!



Nét mặt Thẩm Thất không hề thay đổi vẫn bình thường như không.



Dù cho là ai đến đi nữa, cô vẫn cảm thấy mình ngay thẳng và có lý.



Quả nhiên, một lúc sau, từ xa một đám người đi đến rất nhanh.



Người dẫn đầu là Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, còn có CEO và nhà thiết kế các hãng lớn khác nữa.



Đến người chưa bao giờ xuất hiện như Phùng Mạn Luân, cũng có mặt.



Thẩm Thất giật mình, họ đến thật là đông đủ.



Hạ Nhật Ninh mặc một cây lụa đen quần dài và áo sơ mi, càng làm cho anh ta đẹp ma mị.



Đôi mắt bồ câu nhìn qua đám đông, và tìm ngay đến Thẩm Thất.



Nhìn thấy Thẩm Thất đứng giữa đám đông, bị mọi người thẩm vấn, cơn tức giận trong lòng anh rực cháy lên ngay lập tức.



Người con gái của anh, lại để cho những việc vặt này làm sỉ nhục thế sao.



Dám vu khống Tiểu Thất của anh ta, hãy ở đấy chờ xử lý đi.



Văn Nhất Phi liếc qua Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa luôn trong tư thế sẵn sàng bảo vệ Thẩm Thất.



Văn Nhất Phi hơi cong đôi mắt đào hoa.



Hay đấy, chuyện này vui rồi.



Ánh mắt Phùng Mạn Luân cũng nhìn vào người Thẩm Thất, nhưng lập tức lại di chuyển ngay sang Thôi Nguyệt Lam, anh chớp nhẹ đôi mắt.



Người phụ trách ban Tổ chức thấy các sếp đến đông đủ, lập tức chạy qua xin ý kiến: “bây giờ ta phải làm sao đây?”



CEO các hãng khác đều quay sang nhìn Hạ Nhật Ninh.



Trong đám người này Hạ Nhật Ninh luôn là người đứng đầu.




Thẩm Thất bình tĩnh nhìn Khương Tiểu Khương và Thôi Nguyệt Lam, từ từ đứng dậy, đi thẳng về phía người đó, giọng đanh thép rõ ràng hỏi: “Vậy, sợi dây chuyền được tìm thấy trong phòng tôi sao?”



“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là tìm được trong phòng của cô rồi! Chả nhẽ lại tìm được trong phòng của tôi sao?” Khương Tiểu Khương liền đắc ý đáp.



Hành động của cô ta, có thể nói là rất rất không lịch sự.



Nhưng lúc này do Khương Tiểu Khương quá đắc ý, cô ta đã quên mất một một điều.



Thẩm Thất mặc kệ Khương Tiểu Khương, hỏi thẳng người phụ trách, thêm một lần nữa: “đúng thật là tìm được trong phòng của tôi sao?



Hạ Nhật Ninh cười nhẹ.



Cô gái bé nhỏ của anh, đúng là rất hay tưởng thật.



Nếu không phải anh luôn theo sát cô, chắc chắn cô sẽ chịu thiệt không ít đấy.



Tất nhiên, có anh ở đây, không ai có thể khiến cô gái bé nhỏ của anh phải chịu thiệt.



Ban Tổ chức nghe thấy những câu hỏi của Thẩm Thất, xoa xoa tay, mặt hơi ngượng liền trả lời: “không phải, không phải tìm thấy ở trong phòng của cô đâu.”



Ban Tổ chức vừa dứt lời, Khương Tiểu Khương liền kêu gào lên: “Sao cơ? Không phải ở trong phòng của Thẩm Thất? Không, không thể như thế được.”



Thẩm Thất đột nhiên quay người lại, hỏi dồn dập Khương Tiểu Khương: “Vậy, sao cô lại dám khẳng định thế, sao dây truyền này chắc chắn sẽ ở trong phòng tôi? Cô có bằng chứng gì chứng minh, dây truyền này chắc chắn là ở trong phòng tôi?”



“Tôi... Tôi...” Khương Tiêu Khương bắt đầu hoảng sợ.



Khương Tiểu Khương nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam.



Thôi Nguyệt Lam lập tức lườm lại Khương Tiểu Khương bằng ánh mắt cảnh cáo, làm cô ta sợ mặt tái như màu đất.



Trong khán phòng lại bắt đầu xôi nổi.



Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ban Tổ chức đầy kỳ vọng.



Giọng Thẩm Thất đanh thép nói từng chữ: “giờ nỗi oan của tôi đã được rửa sạch, vậy tôi yêu cầu công bố danh sách những người thật sự đã ăn cắp chiếc dây chuyền. Thẩm Thất tôi, chưa bao giờ phải chịu nỗi oan như vậy!”



“Nói hay lắm, anh ủng hộ em!” Lưu Nghĩa đứng dạy, nói to: “chúng tôi kiên quyết tẩy chay những thí sinh đã cạnh tranh hãm hại bằng những thủ đoạn bỉ ổi!”



“Đúng, chúng tôi tẩy chay tất cả các thủ đoạn hãm hãi!”



“Đúng rồi, Ngày hôm nay cô ta có thể hãm hại Thẩm Thất! Ngày mai cô ta cũng sẽ hãm hại chúng ta! Con người như vậy, không xứng đáng làm nhà thiết kế!”...



Mọi người xung quanh đều nhận thấy tính chất của sự việc, bắt đầu quay ra ủng hộ Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.



Đại diện ban Tổ chức nhìn ngay sang Hạ Nhật Ninh, do dự một chút nói: “cái này...”