Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 232 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


“Vậy mọi người có biết thiếu nữ đó là mạch nào không?” Thẩm Tử Dao mỉm cười nhìn mọi người



Tất cả đều lắc đầu.



“Là mạch Viêm Đế.” Một gọng nói từ bên ngoài cửa truyền vào



Thẩm Thất đột nhiên quay đầu, nhìn thấy el phong trần đứng ở cửa lều, trong tay đang xách hai cái va li rất lớn.



“Cô!” Thẩm Thất tức thì phản ứng, vội vàng bước nhanh lại, ôm chầm lấy el.



El ôm chặt Thẩm Thất, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Dao gật đầu



Cô dì mười mấy năm, hôm nay thật sự là lần đầu tiên gặp mặt



Không ngờ, cảnh còn người đã thay đổi.



“Chị dâu, cuối cùng cũng gặp chị. “el cười khổ lên tiếng: “hơn bốn mươi năm rồi, cuối cùng em cũng kiếm được người thân rồi”.



Thẩm Tử Dao đi về phía trước, cùng ôm lấy el: “tiểu Thất có nói với chị là em sẽ đến, chị vẫn luôn đợi em. Chúng ta là người một nhà, tất nhiên là muốn đoàn tụ rồi. Chúc mừng em về nước, chúc mừng em lá rụng về cội.”



el sau khi chào hỏi mọi người tiếp tục nói: “nếu nói về lịch sử của lăng mộ này, tôi nghĩ chắc sẽ không có ai biết rõ hơn tôi “



el sờ lên hai cái va li đang cầm trên tay: “Trong này là thành quả nghiên cứu nhiều năm của tôi. Tôi đã mang toàn bộ đến đây. Nhật Ninh, tôi nghĩ, đây là tất cả thứ cậu cần.”



Hạ Nhật Ninh cười khổ: “cô dường như đã biết rồi. “



El gật đầu.



“Tương truyền người con gái đó là mạch Viêm Đế, truyền thuyết ngũ hoa bát môn của vị Đại Đế đó, nhưng mà có một điều có thể chứng minh, nền văn minh của đế quốc này vượt rất xa nền văn minh đương thời. Hơn nữa sự sụp đổ của đế quốc này cũng rất lạ. Theo lí mà nói, với tiềm lực tài chính của đế quốc này thì việc xưng bá một phương không phải chuyện khó.Nhưng mà sự thật thì, sau khi thiếu nữ chết đi, đế quốc này sụp đổ rất nhanh. Có người nói, cái chết của thiếu nữ, là để củng cố một phương phong thủy này.”


Lúc ông ta nhìn thấy Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, ngây người một lúc, lập tức cười đứng dậy: “trời, hai người thật là hiếu thuận. Vừa mới đi không lâu, lại đến tảo mộ rồi sao! Đường xa như vậy, thật là không dễ dàng gì!”



Thẩm Thất mỉm cười trả lời: “chú thật là có trí nhớ tốt!”



Vị đại thúc cười ha hả, nói: “hết cách rồi, bữa đó cô vừa khóc vừa kích động, thật tình làm người ta khó quên.”



Thẩm Thất biết đại thúc nói đến là việc tự mình nhận nhầm cô là mẹ, khóc lóc kích động.



Nhưng mà, bây giờ cô và mẹ đều ở bên cạnh, bản thân sẽ không bao giờ khóc nữa.



Thẩm Thất cười ngọt ngào: “con sẽ không khóc nữa! Con đã tìm được mẹ rồi!”



Nói xong, Thẩm Thất nới lỏng cánh tay ôm Thẩm Tử Dao, nhẹ nhàng lắc.



Thẩm Tử Dao đưa tay lên trán Thẩm Thất một chút, nhìn đại thúc cười mà gật đầu.



Đại thúc quả nhiên nhận ra, cười lớn: “thật lòng chúc mừng cháu! Ta đã nói mà! Phong thủy ở đây rất tốt, cháu xem, cháu là ước gì được nấy rồi?”



Hạ Nhật Ninh đổi chủ đề: “đại thúc, gần đây nơi này người đến không ít nhỉ!”



Đại thúc là người thích buôn chuyện, đã nói là nói không ngừng, liền nói một mạch: “đúng rồi đó, thời gian trước không phải sập rồi sao? Sau đó ngừng rất lâu. Không ngờ mấy ngày trước, đột nhiên lại náo nhiệt trở lại, người tới lần này nhiều hơn gấp ba lần số người lần trước, nghe nói vẫn còn có người đến nữa. Người trong trấn đến ra ngoài mua bán rồi, nói là đợt này phải kiếm món lớn! Bao nhiêu người ăn uống như vậy đều là tiền đó! Nghe nói những người ngoại quốc rất giàu có, chi tiền rất hào phóng, hơn nữa mang theo đầy đủ đồ nghề. Như tôi nói, tạo nghiệt đó! Lăng mộ của Đại Đế làm sao có thể để những người này hủy hoại được chứ! Nhưng mà, Đại Đế là Đại Đế, lăng mộ của người căn bản không đào được đâu!”



“oh, nói như thế nào?” Hạ Nhật Ninh gặng hỏi.



“Còn phải nói sao?Người Trung Quốc từ xa xưa đã có lăng mộ rồi, nhưng mà nhiều người như vậy, đào nhiều năm như vậy, có mấy người có thể đào được lăng mộ của Đại Đế chứ?” đại thúc gương mặt biểu thị hiển nhiên trả lời: “Có thể Đại Đế đã tính trước rồi, cho nên, người ta căn bản không tìm được lối vào thực sự lăng mộ. Nhưng mà tôi nói này, các người xem long mạch phong thủy nơi đây, chính là dựa vào trấn Đại Đế. Những loại người xấu đó, Đại Đế căn bản không để tâm.”



Ánh mắt của Phùng Mạn Luân mơ hồ, nói: “Vậy đại thúc nghĩ họ có thành công không?”



“hừ, làm sao có thể?” đại thúc nghiêm túc trả lời: “lần trước chôn biết bao nhiêu người, vẫn không chịu rút ra bài học! Tôi đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy, vẫn là chưa nhìn thấy ai có thể chính thức đi vào trong! Những món đồ cổ xung quanh đó, đều là dùng để dụ dỗ những người đó. Phong thủy chính thức, không hư được!”