Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 233 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
Đại thúc nhìn Thẩm Thất rồi lại nhìn Hạ Nhật Ninh, nói: “các người lần này đến, không phải chỉ là đi tảo mộ chứ?”
Thẩm Thất gượng cười.
Đại thúc vẫn là khá thông minh.
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh kiên định nói: “nơi đây chôn cất người thân của cháu, cháu sẽ không để cho phong thủy nơi đây bị phá hoại.”
Nghe xong câu nói của Hạ Nhật Ninh, đại thúc cười rất vui mừng, nói: “nếu như cậu đã nói như vậy, thì tôi sẽ nói cho mọi người biết một việc.”
Thẩm Thất kinh ngạc nhìn đại thúc, đại thúc còn có những bí mật nào nữa sao?
“Lăng mộ chính thức, người ngoài không thể vào.” Đại thúc với giọng thần bí nói: “tại sao người trong trấn chúng tôi không sợ họ đến làm loạn? Đó là bởi vì chúng tôi biết, bọn họ căn bản không thể nào vào được bên trong trung tâm ngôi mộ chính thức.”
“Tại sao?” mọi người đồng thanh hỏi
“Muốn vào được trung tâm lăng mộ chính thức, cần phải có huyết mạch của người thừa kế.” Đại thúc thần bí nói: “những người bên ngoài căn bản không biết được chuyện này, vì vậy suốt nhiều năm như vậy đều chỉ đi vòng bên ngoài, căn bản không thể vào được.”
“Vậy ai là người huyết mạch thừa kế?” Thẩm Thất không giấu nổi vẻ hiếu kì hỏi.
Đại thúc chỉ cười mà không nói thêm bất cứ điều nào nữa.
Hạ Nhật Ninh chỉ cười rồi nói: “đại thúc, chúng tôi phải vào trong cúng bái người thân, bán cho chúng tôi ít tiền giấy đi.”
“Được thôi.” Đại thúc mỉm cười quay người đi lấy tiền giấy và nến thơm
Thẩm Thất vẫn còn hoài nghi, Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng kéo cánh tay của Thẩm Thất, nhẹ nhàng nắm lấy
Thẩm Thất ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh mắt phượng cười gợn sóng, nói nhỏ: “cô gái ngốc, đối với ông ấy chúng ta cũng là người ngoài. Ông ấy làm sao có thể tiết lộ nhiều cho chúng ta được.”
Thẩm Thất không nhịn được tặc lưỡi: “cũng đúng!”
Những người khác đều cười.
Đại thúc quay lại cầm theo nến thơm và tiền giấy, tiểu Xuân giành trả tiền, âm thầm cầm nến thơm và tiền giấy đi lên trước dẫn đầu.
Những người khác đi theo phía sau.
Lưu Nghĩa cùng Văn Nhất Phi đi phía sau, hai người lúng túng liếc nhìn nhau, đồng thời âm thầm quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Phạm Thành và Phạm Ly mỉm cười quay đầu nhìn hai người họ, không nói gì hết, nhưng mà nhìn biểu hiện của hai người, đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Văn Nhất Phi có một phần tư mang dòng máu Anh quốc, đích thực không phải là thuần Trung Quốc.
“Nói vậy có vẻ như cô hiểu rất rõ.” Văn Nhất Phi với Lưu Nghĩa hoặc là làm lơ nhau, hoặc là công kích nhau.
Cặp đôi oan gia này, chỉ là làm người khác không nói được gì!
Thẩm Tử Dao lên tiếng: “được rồi, đừng gây nhau nữa.”
Thẩm Tử Dao vừa lên tiếng, Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa đều không nói nữa.
“Ta chỉ là đến thắp hương cho người chồng quá cố, vốn dĩ không hề muốn tham gia vào chuyện này.” Thẩm Tử Dao bình tĩnh nói: “tuổi tác của ta cũng không còn trẻ nữa, đã không còn nhiệt huyết nữa. Ta sẽ ở lại doanh trại, không đi đâu hết.”
el thở dài nói: “Tôi nhất định phải đi một chuyến. Nếu như tôi đã đến rồi, thì nhất định phải đi, để giải thích cho những sự việc thần bí lúc đó.”
Thẩm Thất do dự một hồi, lên tiếng: “Con suy nghĩ một chút.”
Phạm Thành,Phạm Ly lúc nào cũng với gương mặt mỉm cười, cùng nhau lên tiếng: “chúng ta cùng thêm náo nhiệt một chút là được”
Vẫn không nói một lời nào Phùng Mạn Luân ánh mắt không kiên định nhìn những người khác, nói: “nếu như tôi đã đến, thì cũng phải tham gia chứ.”
Trước khi anh ta đi, cũng đã nghe ngóng được một số tin tức.
Ở trên có người muốn Hạ Nhật Ninh làm một số chuyện
Xem ra đây là cơ hội để chọn đội rồi.
Anh ta thân là đại thiếu gia của Phùng gia, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ?
Mọi người thảo luận một lúc, Thẩm Thất cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo đến, ngáp một cái lên tiếng: “mọi người cứ tiếp tục thảo luận, tôi hơi mệt, muốn đi ngủ trước.”
Lưu Nghĩa vẫy tay: “cậu dậy sớm như vậy, chắc chắn là mệt rồi, đi đi, ăn cơm mình sẽ gọi cậu.”
Thẩm Thất thật sự cảm thấy rất mệt.
Trước đây cô cũng dậy rất sớm, nhưng cũng không mệt đến như vậy.
Nhưng mà hôm nay thật sự là rất mệt.
Thẩm Thất cũng không khách sáo với mọi người, đi về lều của mình, cởi áo khoác ngoài rồi nằm xuống, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
“Tiểu Thất, tiểu thất...” một giọng nói lạ văng vẳng bên tai.