Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 235 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Lời nói của Thẩm Thất, làm cho vô số người có mặt ở hiện trường biến sắc tức thì.



Gương mặt của Thomas tức thì có thay đổi nhẹ, nhưng mà ngay sau đó liền trở về bình thường.



“Xem ra vị tiểu thư này đã biết được rất nhiều chuyện.” Thomas mỉm cười nói



Hạ Nhật Ninh, Phùng Mạn Luân cùng lúc thở dài.



Tiểu Thất vẫn còn rất non nớt.



Đối phó với lão cáo già Thomas này, sẽ bị thiệt thòi!



Hạ Nhật Ninh ngay lập tức nói: “mấy ngày nay trong trấn đều truyền tai nhau tin tức như vậy, chúng tôi không muốn biết cũng khó! Tiểu Thất là người có tính hiếu kì, nghe nói mọi người đi tìm người, cô ấy mới đi theo tới đây.”



Hạ Nhật Ninh nói dối giải vây cho Thẩm Thất, Thẩm Thất cảm kích nhìn anh.



Cô thật sự non nớt quá.



Thomas vẫn mỉm cười nhìn Thẩm Thất: “vậy cô gái cô có hứng thú muốn đi xem không?”



Thẩm Thất không dám nói bậy, liền quay qua nhìn Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh trong mắt không giấu nổi ý cười.



Món đồ nhỏ của anh khi gặp chuyện người đầu tiên nghĩ đến là anh, anh cảm thấy rất vui.



Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất gật đầu, biểu thị cô muốn nói gì thì cứ nói.



Thẩm Thất lúc đó mới lấy dũng khi nói với Thomas: “muốn chúng tôi tham gia, có lợi gì không? Dù gì việc này rất nguy hiểm. Hơn nữa tôi cũng không muốn chồng tôi mạo hiểm cùng các ông.”



Hạ Nhật Ninh rất hài lòng với câu trả lời của Thẩm Thất, gật gù tán thưởng.



Thomas bất giác cười nói: “vậy thì các vị đây muốn lợi ích như thế nào? Chi bằng, vị trí lãnh đạo nhường cho Hạ tổng? Tôi nghĩ, dưới sức ảnh hưởng và kêu gọi của Hạ tổng, nhất định sẽ thành công.”



Hạ Nhật Ninh xua tay nói: “không không! Thomas, tôi không thích hợp làm lãnh đạo. Dù gì, tôi là người ngoài đạo. Làm quản lí đều không biết, ngoại đạo dẫn dắt người trong đạo, đó là điều cấm kị! Đạo lí này, khắp nơi đều tuân theo. Tôi không thích điều đó.! Tôi chỉ là tới xem náo nhiệt, xem náo nhiệt!”



Nghe Hạ Nhật Ninh nói như vậy, rõ ràng trong đám người có người thở phào nhẹ nhõm.



Xem ra vị trí này, vẫn có không ít người nhắm đến.



“Như vậy là Hạ tổng đã đồng ý gia nhập với chúng tôi rồi sao?” Thomas vẫn luôn đề cập đến vấn đề này.
Hạ Nhật Ninh vẫn không thể đoán được tâm tư của Phùng Mạn Luân.



Hừ, Hạ gia nhị thiếu không buông tay, anh ta không tin Phùng Mạn Luân có thể kiếm được gì từ anh ta.



Anh ta đẹp trai bằng mình sao?



Anh ta chu đáo bằng mình sao?



Anh ta có tiền bằng mình sao?



Anh ta bá đạo bằng mình sao?



Hừ! Không có cửa!



Hạ Nhật Ninh đang tính qua đó, chưa đi được hai bước, Hạ Nhật Ninh đã dừng lại, nhãn cầu đảo một vòng, đột nhiên có chủ ý.



Một lúc sau, Hạ Nhật Ninh cầm một giỏ trái cây qua tặng Thẩm Tử Dao.



“Mẹ, trái cây này vừa mới đưa tới, để mẹ ăn cho tươi ngon.” Hạ Nhật Ninh vừa tự nhiên vừa nhẹ nhàng đặt trái cây lên bàn.



Những ngày này Thẩm Tử Dao cũng coi như là biết được tiềm lực tài chính của Hạ Nhật Ninh rồi.



Xa như vậy, nói đưa đến là đưa đến.



Đây là phải tốn bao nhiêu tiền vậy chứ!



“Nhật Ninh, con ngồi đi.” Thẩm Tử Dao gác công việc trong tay lại, ngồi trước mặt Hạ Nhật Ninh nói: “con thật sự muốn đưa tiểu Thất đi mạo hiểm sao?”



Hạ Nhật Ninh ý cười: “Mẹ đang lo lắng điều gì, con đều hiểu rõ. Con đã sai người đi chuẩn bị rồi, con sẽ không để cho tiểu Thất đi vào bên trong, đưa cô ấy đi một vòng ngoài cửa rồi sẽ về.”



Thẩm Tử Dao hơi lắc đầu, nói: “Ta không chỉ lo cho tiểu Thất, ta còn lo cho con.”



Hạ Nhật Ninh mắt phượng rũ xuống: “Mẹ, trong lòng con có tính toán.”



“Vậy thì tốt.” Thẩm Tử Dao gật đầu nói: “Con tìm ta có việc?”



Hạ Nhật Ninh nửa muốn nói nửa không nhìn biểu cảm của Thẩm Tử Dao, càng làm tăng thêm tính tò mò.



“Có gì thì con cứ nói đi. Do dự như vậy, thật không giống với phong cách của con.” Thẩm Tử Dao mỉm cười nói.